Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

TẢN VĂN: BÉ & ANH


Bé khẳng định anh không đẹp trai, chỉ có chút bụi bụi hâm hâm thôi. Không giống ai!

Bé quả quyết anh không giàu, chỉ có mỗi miếng đất trị giá vài chục triệu ở ngoại vi thành phố thì nghĩa địa gì nhưng đất lấy lại có bằng chính đồng tiền của anh làm ra. Tiền sạch!

Bé nói nhỏ anh học không cao, hiểu biết không nhiều, nói năng đôi lúc vụng về nhất là cái khoản tán gái. Bình thường thôi!

Nhưng anh bản lĩnh, quyết liệt và rất đàn ông. Anh chưa vợ! 

Bé quen anh trong một lần tai nạn tại vòng xoay Phù Đổng, bé vừa xoáy cua từ phía Nguyễn Trải sang thì bị con mẹ cà chớn ở đường Nguyễn Thái Học vượt đèn đỏ tông vào. Là giờ cao điểm nên lượng xe ở nút giao thông nầy rất đông và hổn loạn. Bé nằm một đống như cái mền chung cư bị rơi qua cửa sổ tầng 12 nhưng mà người đi đường cứ nhắm mắt lướt qua bé. Họ lướt qua sau lưng bé, lướt qua trước mặt bé. Lướt qua cả tình nhân loại vốn được vun đắp từ mấy ngàn nắm lịch sử (cô giáo dạy thê). Xin lỗi họ lướt qua cả cái váy tốc hốc lên của bé để lộ ra chỗ ấy ... mà ngày thường dễ gì thiên hạ làm ngơ, thế mà bấy giờ tuyệt nhiên không ma nào dừng lại đỡ bé dậy cả. Vô cảm!

Tự hướng nào không biết, anh chạy xe đến phanh cái cụp, đá chống cái rẹt, bế thốc bé lên, tay vẫy taxi. Thú thật, lúc ấy toàn thân bé tê điếng nhưng cái hơi đàn ông của anh như điện phén qua người bé, để lại chút rạo rực con gái mà mãi đến bây giờ thi thoảng vẫn còn giật giật. Ác thật! 

Bé nằm bệnh viện đúng ba ngày. Ba ngày đó anh trở thành thân nhân "bất đắc dĩ" của bé bởi, trước đó bé đã trốn học đi chơi với bạn ba hôm rồi, bây chừ cộng với cái tội bị xe đụng nếu ba mẹ mà biết được thì chết chắc. Sợ! 

Cái đến sẽ đến, cái đi sẽ đi ... quy luật mà!. Hôm xuất viện, bé cố tình nắm tay anh thật lâu, định nói một câu gì đó thật lòng, lại thôi. Hình như sợi dây nói của bé có có vấn đề rồi hay sao í!

Taxi chạy vài chục mét, sựt nhớ, bé thò đầu ra cửa nói "anh đến đồn công an lấy chiếc DH về giùm bé nhé!". Anh đưa tay lên miệng loa loa "đồn công an nào?". Mười mấy triệu dân thành phố vểnh tai ngơ ngác, nắng chiều cuốn theo câu hỏi của anh tròn vo. Công an nào mới được chứ! 

Hôm sau bé đến trường, vẫn áo dài thướt tha, vẫn cái kiêu kì kênh kiễng của cô tiểu thư con nhà giàu, mặc dầu chân khiễng, nước da tái. Vừa bước vào cổng đám bạn chạy tới, huyên thuyên đủ điều, hỏi han đủ chuyện. Bé cười, nụ cười của kẻ bắt đầu yêu. Bé linh cảm như thế!


Sau đó thì mọi thứ đều trở nên kì dịu, cô giáo dạy văn xấu nhất trường bổng dưng đẹp lạ lùng, thầy dạy toán nổi tiếng "sát thủ" lại hiền như Phật, cô giáo dạy sinh chưởi học trò như tin nhắn quảng cáo hôm nay lại kiệm lời, trở nên thân thiện trìu mến hơn. Ghế đá, sân trường, cành phượng, lá me nói chung đẫm thấm màu yêu thương thao thiết. Thì ra ... 


Ngày sinh nhật của bé cũng đến "sao nhanh thế!", bé không tin nhưng mẹ đã lo hết rồi, bé định xem lại lịch nhưng thôi. Có khi mẹ nhầm cũng nên, cuộc sống mà, kẻ quên người nhớ. Bình thường!. Bé vui lắm, mẹ bảo "xả xui cho nó luôn, tiệc lớn hơn mọi năm đấy!" Bạn bè chúc mừng, tặng quà, tặng hoa, hát ... cả nhà xôm tụ ra phết. Bất ngờ bé phát hiện ra một bó hồng nhung không có địa chỉ người gởi, tò mò, hồi hộp, suy nghĩ vu vơ. Tra hỏi mãi chẳng có ai nhận. Bé giận, nhưng rồi cái giận cũng nhanh chóng qua đi bởi niềm vui đã lan tỏa chật ních căn phòng của bé rồi. Sinh nhật lần thứ 18! 

Cái gì bắt đầu cũng không muộn nhưng nỗi buồn bắt đầu là dấu chấm hết cho mọi thứ. Nhan sắc, học lực, niềm tin cứ vỡ dần từng mảnh. Năm đó bé rớt tốt nghiệp cấp ba, mọi người sững sờ, bé dại luôn mấy ngày, im lặng, đóng cửa, khóc. Đoan chắc bé bị lạc đề nhưng không lẽ lạc cả sáu môn. Không lẽ! 

Chiều chiều bé chạy xe quanh vòng xoay Phù Đổng, chờ mụ đàn bà cà chớn năm nào tông vào bé nhưng tuyệt nhiên không thấy. Mọi người trở nên đi đứng đàng hoàng hơn, cẩn thận hơn. Ba năm rồi chẳng ai đụng bé cả, có hôm bé thử nhắm mắt lại vù ga, đánh võng lạn lách từa lưa  nhưng chỉ nghe "cái cô nầy, chạy xe gì mà ghê thế, coi chừng có ngày..." hoặc "ê, từ từ thôi, công an kìa...". Bé muốn bị đụng xe mà cũng không được sao, ai đó ơi hãy tông đại vào bé đi. Trời ơi, sao mọi người hiền thế! 

Chiều nay bé lại thẫn thờ dắt xe ra cổng, đi về hướng vòng xoay Phù Đổng. Anh ơi ...

Sài Gòn, 12.2012
Bình Địa Mộc


25 nhận xét:

  1. Sang thăm nhà mới anh Mộc, may lại xí được tem vàng rùi hihi

    Trả lờiXóa
  2. Nhà anh đẹp quá, anh tài thật
    Ngày vui nhiều nha anh!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. anh cũng mò mẫm thôi em ạ, không chắc lắm, mới bị hư một cái đó, hihihi!

      Xóa
  3. Trả lời
    1. mộc có nghe cô hàng nước kể lại, có bà chị xinh ơi là xinh còm xong ra quán ngồi ... thở ra!

      Xóa
  4. mộc thích đùa, đôi lúc hơi quá trớn gây hiểu lầm, ngoài ra mộc rất ... tuyệt vời, thế thôi!
    vậy ha anh Mộc..hiiii

    Trả lờiXóa
  5. Thôi thì hẹn nhau mấy giờ ra vòng xoay Phù Đổng giải quyết luôn đi anh hjhj

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. có khi như thế mà hay, cách đó chừng mấy chục mét có nhà hàng ... hihihi!

      Xóa
  6. Duyên phận, liệu cái kết là thế nào a nhỉ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. chắc chắn là NO gặp rùi, cô ấy suốt một đời tương tư đó em, thôi kệ!

      Xóa
  7. Em chào anh Mộc,
    - Khi chọn Mẫu cho trang blog tức là chọn luôn kiểu khung đó anh ( mỗi mẫu sẽ là một kiểu khung khác nhau ), sau đó có thể thay hình nền (nếu thích) nhưng kiểu khung thì vẫn vậy, nếu muốn chọn kiểu khung khác, phải chọn lại mẫu khác anh ạ. Kiểu khung em đang xài là Mẫu "Thú vị", theme thứ 4 - tính từ phía trái màn hình.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. anh thấy nó tùm lum, không như bên yahoo, thôi anh bị mất một cái rồi giờ sợ lắm, cứ xài tạm cái nầy đi em há, xấu tí cũng không sao, anh lấy ... thơ lục bát bù qua, hihihi,

      Xóa
  8. Tìm được nhà anh Mộc rồi ! mà sao vẫn nhớ cái nhà cũ anh nhỉ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. bởi thế nên anh cố tình cop cái hình nền bằng gỗ "không giống ai" sang đây đó em, thanh kiu đã ghé thăm nha!

      Xóa
  9. Sớm nay Ngày Tận thế, xin chào Mộc buổi sáng thật đẹp với những tản văn nagwsn mà hay alwsm. Rất thích cái đoạn này bởi nghệ thuật thể hiện :

    Xin lỗi họ lướt qua cả cái váy tốc hốc lên của bé để lộ ra chỗ ấy ... mà ngày thường dễ gì thiên hạ làm ngơ, thế mà bấy giờ tuyệt nhiên không ma nào dừng lại đỡ bé dậy cả. Vô cảm!
    Nhẹ nhàng mà xa xót khi thực trạng cuộc sống đang là một hiện thực như vậy. Hãy tận thế đi những gì vô cảm!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. dạ, mộc cảm ơn anh Toại thật nhiều nha, kính chúc anh ngày thật vui, thật đầm ấm bên gia đình và bạn bè!

      Xóa
  10. ket cuc cau chuyen thia nao con be co gap lai anh kia khong ha anh BMD heee dung de cai ket reo nhu the

    Trả lờiXóa
  11. khá lắm anh mộc ơi tui thua anh rồi

    Trả lờiXóa