Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014

TRUYỆN NGẮN 50: CON ĐĨ GIÀ

(ảnh minh hoạ: nguồn internet)


Tại một góc đường Nguyễn Thị M, con đĩ già trùm kín mặt ngồi co ro chờ khách. Một một thanh niên (có lẽ thế) giọng nói trong veo, chạy chiếc Rim Tàu nhàu bấn, sà đến hỏi: em đi khách không, giá bao nhiêu. Con đĩ già là bàu hình như vừa mất mối hay sao í: một cái hai trăm, một giờ sáu trăm, còn qua đêm một triệu. Khách làng chơi tỏ vẽ khó chịu: sao đắt thế, em bao nhiêu tuổi rồi, nhìn hơi cứng đó. Con đĩ già, "già mồm" lại: chị chứ không phải em đâu nha, sáu mốt rồi nhưng còn ngon lắm, giá vậy là rẻ bởi chị còn bao phòng, bao công an, cả bảo kê nữa à. Thấy cái thằng giả vờ làm xe ôm đứng đằng kia không, nó là trùm sò ở đoạn nầy đường nầy đấy, gái nào cũng phải nộp tiền cò cho nó hết, nếu không nó quậy. Nghe thế, nhưng khách muốn rõ thêm: có dùng bao không. Con đĩ già thoả mái: thích thì dùng, không thích thì thôi. Chị trông vậy chứ sạch sẽ lắm, đừng sợ!

Cuộc ngã giá coi như xong, cả khách lẫn chủ đều phải trùm kín mặt, bởi luật chơi đêm nó phải thế, rồi đèo nhau đi về hướng chợ. Đêm chùng xuống, lác đác một vài chiếc xe tự giác dừng lại trước cột đèn xanh đèn đỏ như một thói quen cố hữu của một thành phố văn minh, con người văn minh vậy!

Theo thoả thuận con đĩ già vào toa - lét làm vệ sinh trước, khách làng chơi ngồi ngoài phòng đợi. Một lúc sau con đĩ già bước ra, nhìn thấy mặt khách làng chơi thì hốt hoảng la lên: con trai, sao con lại ở đây. Khách làng chơi bất ngờ đứng lên, thất thần: ủa, mẹ ở dưới quê mà sao lên đây làm đĩ. Con đĩ già mếu máo: ở quê hết việc làm rồi, mẹ phải lên đây làm thêm cái nghề vạn bất đắc dĩ nầy để lấy tiến gởi cho con ăn học đó. Khách làng chơi sửng sốt: nhưng con bỏ học lâu rồi, con ham chơi quá, mong mẹ tha lỗi cho con. Con đĩ già sụp xuống: thế tiền hằng tháng mẹ gởi cho con, con làm gì. Khách làng chơi ấp úng: dạ, con đánh bạc và chơi đĩ!

Như một lời tạ tội, nói xong khách làng chơi vội mở cửa phòng chạy toáng ra ngoài đêm, nơi nhất nhất là một thành phố đầy ma mị với muôn sắc màu xanh đỏ lô nhô. Mặc nhiên bỏ lại người mẹ vừa đáng thương, vừa đáng trách nhưng hơn thế chính mẹ - con đĩ già đã sinh ra anh nhưng sém chút nữa anh đã nằm lên bụng bà ấy để làm cái chuyện tày đình ấy. Anh!

Người mẹ quê tất tả chạy theo con trai, nhưng bà sực nhớ mình chưa mặt đồ, tấm thân goá bụa loã lồ càng thêm nhờ nhợt. Bà quay lại bấu chặt nắm cửa với theo: nhưng con ơi, tiền phòng ai trả đây. Tiếng kêu của con đĩ già một lần nữa lọt thỏm xuống đêm sâu, vài con thằn lằn trên trần nhà khách sạn tiếp tục rượt đuổi nhau vô cớ!



Sài Gòn, 20.04.2014
Bình Địa Mộc



20 nhận xét:

  1. Đau và không dám tin là sự thật !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. chắc anh cũng có nghe loáng thoáng trên ti vi rồi chứ gì, coi như chuyện vớ vẫn đi cho nhẹ người anh há!

      Xóa
  2. Trần trụi quá!
    Sự thật vẫn phải là sự thật

    Trả lờiXóa
  3. Cảnh ngộ thật tội và thật xót.
    Mộc viết truyện nầy thật hay. Để có được đoạn văn ngắn ngủi nhưng đầy cảm xúc thế nầy chắc Mộc cũng phải thực tế lắm đây nha.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. thanh kiu bác Thu đã động viên, chúc bác luôn vui và làm thơ trẻ như hồi thanh niên nhá!

      Xóa
  4. đọc qua mẫu chuyện tôi thấm niêm đau chua chát lặng người trong giây lát mới tỉnh hồn ,,,,, tiếc thay cuộc đời đưa đẩy ..... hư thực thế nào thì tôi nghĩ mọi việc đều có thể !! ,,,,, đáng buồn hơn cho 1 số con trẻ cuốn theo vòng xoáy cuộc đời

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. cảm ơn bạn đã ghé thăm trang blog của Mộc vfa chia sẻ bài viết nha!

      Xóa
  5. Chuyện cay nghiệt quá anh Mộc ơi -mà cũng là một mảnh đời trong bộn bề cuộc sống

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. vâng, nó ngổn ngang hay lặng xuống ở đâu đó thôi, không phải là không có anh ạ, chúc anh vui!

      Xóa
  6. Trách mẹ hay trách con đây ?
    Đến thăm bạn,thấy câu chuyện nghe ...xót lắm !

    Trả lờiXóa
  7. "Đêm chùng xuống, lác đác một vài chiếc xe tự giác dừng lại trước cột đèn xanh đèn đỏ như một thói quen cố hữu của một thành phố văn minh, con người văn minh vậy!"
    Thời nào vậy Mộc ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thời nay đấy anh, ngay trên thành phố HCM luôn, anh thử dạo qua một vòng khắc biết, tks đã ghé thăm và chia sẻ nha!

      Xóa
  8. Hô hô, tôi không ngờ bạn Mộc giữ được một tâm hồn trẻ thơ lâu như vậy. Câu chuyện giả tưởng này chỉ có thể được viết bởi một cậu bé 15 tuổi, chứ người lớn mà viết được ngây thơ hồn nhiên như vậy thực là hiếm! Để tôi đoán nhé! Chắc là mẹ con nhà này là người ngoài hành tinh, mới di cư đến Trái đất này. Ở hành tinh của họ, tuổi thọ của con người chừng 200 tuổi nên 60 tuổi bà già vẫn đi làm đĩ được và vẫn được người ta mua dâm. Và chắc là cả 2 người này đều bị tâm thần, tăng tăng, nên ngã giá mua bán với nhau đã đời mà chả nhận ra giọng của nhau.
    Đọc mẩu chuyện (không phải truyện) này, tôi buồn cười quá! Lâu lâu bạn lại post một chuyện thế này mua vui nhé! Nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Câu chuyện nầy đúng 50% về chi tiết người bán dâm lớn tuổi, cụ thể 61 tuổi luôn được phát sóng nhìu kì trên ti vi kênh letviets đó bác, không phải 1 nơi mà nhiều nơi trên thành phố, và các cuộc thoại giữa người bán dâm lớn tuổi và nhóm phóng viên ghi lại, chạy trên màn hình nhưng Mộc chỉ lượt lại ít câu có nội dung dể nghe thôi, còn nhìu câu "nổi da gà" nữa cơ, nó là sự thật đấy bác, thứ nữa việc sinh viên bỏ học giữa chừng do ăn chơi lêu lỏng mà vẫn nhận tiền của gia đình gởi lên xưa nay cũng là thật luôn, còn những chi tiết khác bác góp ý là đúng, nó không phải là truyện nhưng đọc xong bác vẫn cảm nhận, vẫn hình dung ra được có hai mẹ con từ hành tinh khác đến, ngã giá với nhau về chuyện mua bán dâm kì quặc nhưng không nhận ra giọng nói của nhau ... ui, chỉ cần chừng nớ thôi đã mừng lắm rồi,thanh kiu bác đã ghé thăm và góp ý, chúc bác vui!

      Xóa
  9. Hội ngộ mẫu tử bất ngờ /
    Ở trong hoàn cảnh vật vờ mẹ con /
    Mẹ thì lao động bán son /
    Mặc dầu hết 'đát' nhờ con ít tiền /
    Hoạn nạn có lẽ thành điên /
    Cũng vì nghĩ quẩn đồng tiển dơ thêm./

    Trả lờiXóa