Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

TRUYỆN NGẮN 56: ĂN HỐI LỘ!

(ảnh không liên quan)


Lâu lâu anh Tâm lại chở cả nhà về thăm mẹ. Mẹ được dịp vò đầu, béo má, hôn hít thằng cháu đích tôn rồi sung sướng bảo: Cục cưng của nội mau lớn nghe, học cho giỏi giống bố mầy. Anh Tâm cũng sướng theo, phụ hoạ: Nó còn có hiếu lắm mẹ ạ, tuần nào cũng nhắc tụi con chở về thăm nội hết đó. Được thể mẹ cười. Nụ cười của mẹ cũng rất chi là ... bà nội.
Thường thì mỗi lần về thăm mẹ vợ chồng anh Tâm hay mua đồ ăn như trứng vịt lộn, tô phở, gói bánh hay lốc sữa nhưng bị mẹ la hoài nên sau nầy anh quy đổi bằng ... tiền mặt. Và, trước khi ra về, anh tranh thủ móc ví lấy năm trăm hoặc một triệu để trên bàn rồi nháy mắt cho tôi. Hiểu ý, tôi cũng nhanh chóng ... ém hàng luôn vì sợ mẹ la!

Mãi hôm sau tôi mới rón rén đem tiền lại đưa cho mẹ nhưng không khỏi bị mắng, đại loại: Không được lấy tiền, quà hay bất cứ thứ gì của vợ chồng anh chị cho trong khi mẹ con mình đủ sống với suất lương hưu, tiền mướn mặt bằng thay vì phải cho lại anh chị con. Nước chảy xuống là thế, con hiểu chưa ...
Tôi hiểu, tuy nhiên sau đó mẹ lại quàng sang chuyện việc làm của tôi rằng ra trường hai năm nay mà chưa tìm được. Ở nhà ăn không ngồi rồi mãi thế nầy có đến núi tiền cũng hết nói chi khoản thu nhập bình thường, ít ỏi. Hơn nữa, chẳng lẽ thanh niên trai tráng thế kia mà ở không coi kỳ lắm. Tôi buồn. Nỗi buồn của người thất thế giống như ông lớn đánh gôn bị ... bay luôn chiếc gậy chẳng biết nó sẽ trúng ai!

Tuần này do trời hay mưa chiều nên anh Tâm đến một mình, nói dăm câu qua quýt rồi dúi vào tay tôi năm trăm ngàn, tôi không đưa cho mẹ mà để lại ... dìm hàng luôn. Cứ tưởng thế là yên vì không đưa tiền cho mẹ, đồng nghĩa với việc không bị mẹ la như mọi lần. Song tôi đã nhầm, kịch bản cũ vẫn tái hiện. Mẹ vẫn la, giọng có vẽ gay gắt hơn. Tôi buộc miệng:
- Nhưng thưa mẹ việc bắt chước anh Tâm đi theo con đường buôn bán, mở công ty kinh doanh đâu phải dể, đâu phải ai cũng làm được ngoại trừ người có năng khiếu, có tay buôn mẹ ạ. Bà nóng ruột:
- Nhưng chờ xin việc nhà nước biết bao giờ mới được chứ. Tôi bắt đầu giận:
- Thì cũng tại mẹ hướng đi theo con đường đó, dầu gì cũng phải làm nhà nước cho bằng được. Nào là công việc ổn định, lương thưởng ngày càng tăng, nắng mưa gió bão gì mặc kệ, cứ sáng vác ô đi tối vác ... xác về là hạnh phúc lắm. Nhưng mẹ lại không biết rằng bất cứ công việc gì cũng phải có niềm đam mê, ngoài trình độ chuyên môn, năng lực phấn đấu ra cần phải có năng khiếu để trau chuốt, chăm bẳm thì công việc mới tốt lên được. Nghe thế, người dần hiểu ra vấn đề

Mẹ quay mặt ra sân nhìn những sợi nắng mai lăn tăn trên hàng rào. Bất giác bà nhỏ nhẹ:
- Thôi, mẹ xin lỗi con. Mẹ sai rồi, bây giờ trở đi tuỳ con quyết định công việc của mình. Thế, lâu nay con đã định hướng được gì chưa. Tôi vừa mừng, vừa thương mẹ tuy có hơi bảo thủ một chút song cuối cùng mẹ vẫn thương con, sẵn sàng hi sinh cho con kể cả khi con lập gia đình riêng như anh Tâm. Tôi thật sự cảm động:
- Thưa mẹ, chưa có hướng gì mới nhưng trước mắt con làm nghề ... ăn hối lộ. Mẹ quay sang sửng sốt:
- Trời, chưa biên chế nhà nước đã toan tính ăn hối lộ rồi thì làm sao mà tiến thân được. Thế, con ăn hối lộ của ai, nói cho mẹ biết, mẹ sẽ cho tiền mang trả lại cho người ta. Tôi cười:
- Con ăn hối lộ của anh ... Tâm. Nói xong, tôi đưa năm trăm ngàn cho mẹ. Mẹ "hứ" một tiếng rõ to rồi nói:
- Thôi lỡ lấy rồi thì giữ luôn đi mà tiêu nhưng nhớ rằng sau nầy không được hối lộ bất kỳ của ai. Vì đó là tội ác nghe chưa!

Tôi gật đầu, chạy đến quỳ xuống bên mẹ, cầm bàn tay gầy đét của người áp lên ngực mình. Bất giác hình ảnh anh Tâm vừa nãy liêu xiêu dắt xe ra khỏi cổng mà lòng quặn thắt. Tôi lầm thầm: Làm chủ doanh nghiệp khổ lắm hả anh!
Nhưng tiếc thật cả mẹ, anh Tâm. Và, chín mươi triệu dân trên đất nước nầy không ai nghe thèm nghe tôi nói hết. Tôi định khóc nhưng lại thôi, con trai mà. Hihihi!

Sài Gòn, 7.2014
Bình Địa Mộc

6 nhận xét:

  1. Ông bà nói "túng làm càn" nhưng hối lộ hổng có túng ...mới nguy !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đời nay đâu có thèm liên tưởng đến cha ông đâu anh, tỷ như chưa có cái mới đã quăn cái cũ đâu mất tiêu roài

      Xóa
  2. Cảm ơn MỘC nhé. Trăn trở này không của riêng ai. Con út mình đang làm nhà nước ngon lành bỏ nhảy ra làm ngoài. Lang bang trải nghiệm hai năm nay...Gia đình..đã hết lời khuyên nhủ, ngọt nhạt. Thậm chí Nội nó tuyên bố từ, sửa di chúc. Nhưng nó vẫn không nghe
    Thế đấy! Bố mẹ chỉ trang bị cho con cần câu cơm. Ra đời con câu được gì ? Sướng khổ tự con quyết định.
    Tự an ủi vây ! Không biết đúng. sai sao nữa. MỘC ạ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ, đời nay nó thế đó anh, đấy chính là sự bảo bọc thái quá của người mẹ bao cấp đến mức cạn sữa rồi mà con đâu có chịu nhả vú ra. Tks anh!

      Xóa
  3. Đó có thể gọi mĩ miều hơn là: Tiền trả công, tiền ơn nghĩa... hơn là gọi tiền hối lộ nghe nó trơ trẽn, gian ác không thể chấp nhận được trong xã hội này.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Túm lại là các loại tiền mà không phải bằng mồ hôi nước mắt của ta nên ta cứ cầm phải không bác Thu. Chủ nhật nầy chưa biết tính răng đây!

      Xóa