Thứ Sáu, 1 tháng 8, 2014

THƠ 92: LƯNG CHỪNG HƯƠNG TÓC

(ảnh không liên quan)

Thu Sài Gòn
Dường như hơi ồn ã
Con đường nào
Cũng lăm lắm kẻ qua
Đèn đỏ bật
Hằng trăm người chờ đợi
Chị ve chai
Cúi xuống nhặt bóng mình

Những cơn mưa
Cuối mùa tuôn riết róng
Nước thụt thò
Trước mỗi bậc cầu thang
Phố thành sông
Sông ngược dòng vào phố
Chiếc dép trôi
Chẳng biết đến nơi nào

Thu Sài Gòn
Mong manh từng sợi nắng
Vươn má em
Chặp nữa mới ửng hồng
Chiếc khẩu trang
Che nỗi buồn muôn thuở
Sau mỗi lần
Đài báo giá xăng lên

Người ở quê
Ra Sài Gòn làm việc
Lá me rơi
Quay quắt nhớ mẹ hiền
Ngày tất tả
Vỉa hè sâu lát cắt
Níu gót giày
Lần lữa kiếp tha hương

Thu Sài Gòn
Thời gian chừng đếm ngược
Tiếng búa băm
Lục bục khắp công trình
Ngồi bệt xuống
Công viên chiều thứ bảy
Choàng vai em
Hương tóc bỗng lưng chừng ...

Sài Gòn, Thu 2014
Bình Địa Mộc


6 nhận xét:

  1. Cái thực đã được Mộc quét thành bức tranh Sg rất sống động, rất mượt mà rất tình và... Chua !

    Trả lờiXóa
  2. Chiều Sài Gòn nhâm nhi ly cà đắng
    Nói chuyện đời dạo đến cả... trăm nơi!
    Mây vẫn trôi và gió xào xạc lá
    Chia tay xong, ta về nơi thinh lặng, hihi...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chuyện đời nói mãi nói mai
      Nói xong chẳng biết ngắn đài mô tê ...
      Tks bác Bàng!

      Xóa
  3. Lưng chừng tóc em bay
    Thơm vai anh chiều nay
    Bàn tay ai mở lối
    Đêm về lòng như say

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Say rồi úp mặt vầng trăng
      Hai con muỗi cắn một thằn lằn đâu

      Xóa