Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

TRUYỆN NGẮN 65: ĐI CHẾT!

(ảnh minh họa: nguồn internet)

Suy đi tính lại, Hoa quyết định tự tử. Bởi, chết là hết. Còn sống, với số nợ mấy tỷ đồng nầy đào đâu ra để trả, một tẹo đất cắm dùi chẳng có nói chi đến chuyện đào với chả bới. Càng nghĩ Hoa càng rối như canh hẹ. Kêu thêm li trà đá nữa, cô bấm điện thoại gọi ngay cho công ty mai táng hỏi chi phí một ca yên nghỉ tại nghĩa địa X là bao nhiêu. Câu trả lời bao gồm 3 sự lựa chọn để khách hàng có thêm cơ hội. Một là, nhắm mắt xuôi tay nằm sâu dưới lòng đất lạnh có giá từ … hai là, chui đầu vào lò hỏa táng để hồn lơ lững trên 9 tầng ozon rồi muốn bay đâu thì bay, với tổng mức chi phí là … Ba, chết rồi sẽ biết! 

Như vậy, giá cả và các công đoạn mai táng cho một ca vĩnh biệt được công ty cung cấp khá đầy đủ như: bao gồm một đội quân lo hậu sự tổng quát các khâu vệ sinh thi thể, khâm liệm, nhập quan, di quan, chôn cất. Từ nghĩa địa, hòm xiểng, lư hương, chân đèn, nhà rạp, quần áo, khăn tang đến xem giờ tốt, giờ xấu kể cả việc than khóc (khoản nầy phải tính tiền riêng). Bên cạnh đó lễ tang cũng được thực hiện theo yêu cầu tôn giáo nhằm bảo đảm tín ngưỡng cho gia chủ. Giá trọn gói dao động trong vòng vài chục trở lên trăm triệu. Song đắc nhất vẫn hình thành từ giá bán của một quan tài bởi có nhiều loại. Loại trang trí kỹ lưỡng, trông như một thuyền hoa lơ lững giữa dòng sông định mệnh, bên trên là những ngọn nến lung linh như sắp đưa linh hồn người xấu số về thế giới thần tiên. Loại có “cửa sổ” để thấy mặt người chết lần cuối, nhằm giúp ai kia có muốn huýt, muốn lườm cho bõ ghét hoặc giả thương yêu chút chút thì cũng có chỗ để mà hôn gió một phát cho đúng “nghĩa tử nghĩa tận”. Tuy nhiên, giá mỗi chiếc hòm như vậy không phải là rẽ, nó tùy theo kết cấu vật liệu và trang trí tầm từ 3 đến 30 triệu đồng một chiếc. Cũng có chiếc đặt hàng bằng gỗ hương được chạm trỗ rồng bay phượng múa thì vài trăm triệu trở lên. Loại nầy ưu tiên cho những đại gia bạc mệnh! 

Còn dân đen vỡ nợ như Hoa thì không biết tính sao đây. Chắc là chọn phương án 3 “chết rồi sẽ biết” quá. Buồn. Cô lấy điện thoại ra alo tiếp: 

- Thế, ca nầy 45 triệu có còn thương lượng không hả? 

- Không chị ơi, giá nầy kịch trần lắm rồi. Nếu chị ok thì bọn em khuyến mãi thêm nam ca sỹ … bê – đê, bảo đảm hết ý luôn. 

- Hả, sao lại bê – đê, tui còn chưa có bồ mà. Đồ khốn! 

- À, em sorry chị, nhưng bao giờ chị … dead thì nhớ báo lại cho tụi em biết nha. Bye! 

Hoa cúp máy cái “cụp”, nhẫm tính “nếu lấy thêm 45 triệu nữa để lo đám tang cho mình, vị chi số tiền biển thủ công quỹ lên đến 2 tỷ 745 triệu. Chiếu theo bộ luật hiện hành thì ở tù cũng ngót nghét 30 năm như trường hợp của bà Nguyễn Thị Kim C… tại Ngân hàng Công thương Chi nhánh ... về 2 tội tham ô tài sản và lạm dụng chức vụ quyền hạn, tòa án thành phố xử hồi năm ngói đây”. Nẫu ruột thật đó! 

Nhưng mà ở đời còn nước thì còn tác. Bữa nay thứ tư chắc chắn đài Đà Nẵng sẽ về con 02 vì nó “khát nước” 30 ngày rồi, lẽ nào nó lại “nín” nữa. Hôm trước Hoa “đi” con 17 sau 24 đêm “mai phục”, kết quả trúng được 90 triệu đồng. Mua chiếc tay ga 40 triệu còn bao nhiêu cũng đâu vào đó tất. Tiền trúng đề không mua sắm, ăn nhậu thì cũng … cho giai hết thôi. Luẩn quẩn mãi, bực cái mình. Hoa điện thoại cho bác Nành, xem thử có số gì khác không: 

- Alo, bác Nành hả, chiều nay sao rồi, có gì share cho em út miếng coi! 

- Có, hồi hôm tui nằm chiêm bao thấy nước lớn, có khi về con 49 cũng nên. Bởi thấy đúng vào lúc sáng, thấy xong giật mình thức giấc luôn. Chắc trúng 100% đó. Cô theo đi. 

- Ối giời, em lạy bác thời buổi nầy chơi đề theo kiểu “lấy mỡ rán mỡ”, nghĩa là lấy số đánh số, chứ ai đi tính chiêm bao. Thần thánh đâu có rảnh mà phò hộ mình hoài. 

- Nhưng biết lấy số đâu mà chơi chứ? 

Bác Nành là nhân viên bảo vệ mới tuyển, được Hoa bày cho chơi đề, để mỗi khi ra về ông ta ít dòm ngó cái túi … biển thủ công quỹ của cô. Vô hình dung bác trở thành mắc xích tiêu cực, na ná như bọn “lợi ích nhóm” của nhà nước vậy. Nghe cũng oai lắm, có điều bác chẳng hề biết đi theo con đường của Hoa đồng nghĩa với “ngược chiều” không bị công an phạt, cũng bị xe đụng vì trái luật. Bác lại hỏi: 

- Thế cô nói rõ hơn là số mấy đi. Lòng vòng mãi, nóng ruột quá! 

- Thì bác cứ lấy kết quả đầu, đuôi (giải 8 và giải độc đắc) của đài Miền Nam đánh lại đài Miền Trung bao lô hoặc 5 góc thì tùy. Sau đó lấy kết quả đầu, đuôi đài Miền Trung đánh cho đài Miền Bắc xổ lúc 18h15 có gì đâu mà không hiểu chứ! 

- A, ra thế. Vậy phải chờ đài xổ xong mới ghi. Hơi cập rập! 

- Chứ sao nữa, thời gian có chút xíu mà cầm cả bạc triệu trong tay, chả mất giọt mồ hôi nào bác còn đòi gì nữa! 

Nói là nói vậy thôi, chứ từ ngày làm thủ quỹ đến chừ. À không, từ ngày chơi đề đến chừ, ngân quỹ công ty cứ vơi dần như nước bốc hơi đến cả tiền tỷ rồi đấy. Cái tẩy “bài lai” mà Hoa theo đuổi để hòng “giở nhà cái” chưa thấy đâu mà “chuồng heo nhà con” thì đã sắp mất rồi. Hoa bắt đầu thấy lo, thấy sợ. Hình ảnh công an còng tay, áo tù sọc trắng sọc đen, khúm núm trước vành móng ngựa … cứ như ma ám, chập chờn lỡn vỡn mãi trong đầu óc cô cả tháng nay, khi mà chiều nào Hoa cũng thua mất cả triệu tiền số đề. Mặc dầu có thắng, có thua nhưng cơ bản “thua” vẫn là chỉ số mặc định đối với dân chơi đề! 

Đồng thời, Hoa vẫn biết số tiền nầy của công đoàn gởi quỹ giữ hộ. Bởi, hằng tháng công ty trừ lương công nhân mỗi người 100.000 đồng để dành đi tham quan. Lấy số tiền nầy tức là ăn cắp của công nhân, những người thắt lưng buộc bụng bán sức lao động cho nhà máy, ngồi trên bàn máy may cả ngày, có khi tăng ca tận tối thui mới về nhà đến, tiểu ra nước vàng chành kia kìa. Cứ nhìn xuất cơm của họ lèo tèo dăm cộng rau muống, lác đác vài ba lác thịt, còn lại đậu khuôn hoặc măng xào là chủ yếu mới thấy tội nghiệp làm sao. Nhìn nước da tái mét của họ, bàn tay con gái mà gân xanh chằng chịt cứ như đàn bà mới sinh dậy, nhưng thu nhập chẳng đáng là bao, cũng chỉ hòm hèm 3 triệu đồng một tháng. Thương lắm cơ nhưng số phận, hoàn cảnh mỗi người ông trời sắp đặt rồi biết làm sao được. Nghĩ đến đây, Hoa quyết định “hốt hụi chót” trước khi “đi chết”. Cô đánh đầu con 02 đài Trung, nếu may mắn mà “về” thì lại “đi” nốt đài Bắc con 84 theo đúng kịch bản “lấy số nuôi số”. Còn nếu thua thì nhắm mắt lại gọi cho công ty mai táng. Hi vọng là thế, nên Hoa tự tin nổ máy xe chạy thẳng đến nhà bà Th … ghi đề ở đường … cách đây chừng non cây số. 

Chiều có vẽ như xuống nhanh hơn, kim đồng hồ nhảy liên tục. Hoa co quắp người lại trên ghế, hai tay bịt kín lỗ tai, mắt nhắm nghiền vì cô rất sợ tiếng phát thanh viên nói “sau đây là kết quả của giải …” nó khiếp hãi và kinh hoàng lắm. Bởi, nó chỉ diễn ra trong tích tắc nhưng lại sụp đổ cả cơ đồ. Nó chỉ thoáng qua có mấy giây nhưng lại delete cả một nick name làm người. Soạt, cuốn sổ “biển thủ” công quỹ bị cánh quạt thổi tốc lên trông nhếch nhác lắm nhưng Hoa chẳng dám nhìn, dám úp lại vì nhỡ những con số kia bất ngờ “biết nói” thì chết chắc! 

Đến lúc tivi thông báo kết quả giải tám là 0 … 2. Ui, trúng rồi. Hoa bật người dậy, tắt tivi, mở cửa, dắt xe, chạy u đến nhà bà Th … cách đây chừng non cây số. Nhưng, không hiểu sao cô chạy hoài, chạy hoài mà chẳng thấy đến. Và, đến khi tĩnh lại thì thấy mình nằm trong bệnh viện, toàn thân đau ê ẩm. Cô he hé mắt nhìn bác Nành ngồi kế bên, nên hỏi: 

- Ủa, sao em lại nằm đây? 

- Hôm qua cô trúng số đề, mừng quá, chạy đi nhận tiền không may đụng đít con bò, té lăn xuống đường trầy xướt lung tung, may chưa chết! 

- Sao con bò lại thế, không tránh đường cho em chạy hở bác? 

- Vậy người ta mới gọi nó là “đồ ngu như bò”! 

- Còn mấy người đàn ông đứng ngoài kia là ai vậy? 

- Là công an đến chờ bắt cô đấy! 

- Về tội gì? 

- Biển thủ của công, lấy tiền chơi đề! 

- Xí, dỗi hơi, thế còn bác? 

- Cũng bị công an bắt luôn! 

- Tội gì? 

- Tòng phạm! 

- Hả, vậy bác bế em chạy trốn đi! 

- Không được đâu, công an họ còng tay tui vào thành giường nầy rồi. Giờ ngồi đây chờ khi nào cô tĩnh lại, họ sẽ đưa mình về trại giam. 

- Trời ! 

Hoa thốt lên một tiếng “trời” rồi ngất lịm, mặc cho nước mắt giàn giụa, tâm hồn hoang hoải. Mặc cho bên tai cô văng vẳng tiếng nhân viên tiếp thị công ty mai táng: 

- Ơ, nhưng bà chị chưa chết được đâu vì chị còn nợ nhiều thứ lắm. Nợ cha mẹ một lời cảm ơn, nợ bạn bè một lời xin lỗi, nợ công ty một số tiền. Đặc biệt, bà chị nợ công nhân một chuyến tham quan mà có lẽ cả đời họ không thực hiện được. Chết chưa phải là hết nợ đâu nhá, xuống âm phủ người ta bắt trả còn khủng khiếp hơn trên nầy đấy. Đừng đùa! 

Bất giác Hoa muốn được ôm lấy bác Nành. Ủa lộn, bác Nành ôm lấy cô chứ, hôn cô cũng được nữa, mặc dầu bác ấy lớn hơn Hoa đến vài chục tuổi. Nhưng ranh giới của hạnh phúc là lòng tham, là tiền bạc chứ không phải là tuổi tác. Ôi, cái ước mơ bé tí mà bỗng dưng to lớn lạ thường. Tưởng như gần xịt mà tự nhiên xa cách ngàn trùng. Chán quá nà! 

Quảng Nam, 6.2015 
Bình Địa Mộc 


2 nhận xét: