Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

CHÙM TRUYỆN NGẮN THAM GIA BÁO XUÂN 2015


01.- Diêu Bông Tím

Lão kể câu chuyện thứ nhất. Chị thương lão.
Lão kể câu chuyện thứ hai. Chị yêu lão. 
Lão kể câu chuyện thứ ba. Chị lấy lão làm chồng, nhưng vì đêm động phòng chị có kinh nên hai người không ân ái với nhau được. Lão lặng lẽ cuốn chiếc chiếu cũ mèn ra ngoài sân, ôm khung trời bé con của mình ngủ một giấc cho tới sáng, bỏ mặc đôi mắt ướt nhèm của cô dâu nấp trong mé cửa nhìn theo đêm thun thút.

Câu chuyện thứ nhất lão kể rằng
Nguyên khu đất nầy trước đây là của ông nội chú để lại cho cha lão vì ông ấy không có con trai. Năm 1954 cha lão đi tập kết ra Miền Bắc rồi ở luôn ngoài đó với người vợ sau, bỏ mẹ con lão ở đây một mình vừa đánh Mỹ, vừa cày sâu cuốc bẫm trên vuông đất nầy. Giải phóng được mấy năm thì mẹ lão qua đời vì bệnh ung thư. Lão cô độc quá nên người ta xúi lão lấy vợ cho bớt phần quạnh hiu, đồng thời "bổ sung thêm lực lượng sản xuất" để thâm canh tăng vụ ngày một tốt hơn. Đấy là nguyên văn lời nói của đồng chí chủ tịch xã động viên lão bấy giờ. Lão không thêm hoặc bớt đi dẫu một từ. Song lão xin thề rằng tay chủ tịch mới học hết lớp 5 trường làng nầy cũng nói thụi theo tay chủ tịch huyện, tay chủ tịch huyện nói thụi theo tay ... mà thôi, hơi sức đâu vạch áo cho người xem lưng.

Năm ấy ăn tết xong, nhà nước phát động nhân dân ùn ùn kéo đến cờ giăng, dây kéo, cọc đóng rầm rầm, miệng không ngớt lu loa rằng nơi đây sẽ quy hoạch thành khu kinh tế mở ngay trên khu đất của ông nội chú lão để lại. Đau thế, nhưng nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, lão giật mình tự hỏi "rồi mình ở đâu đây ta?". Nhưng sau đó lão kịp thời nhận ra một chân lý rất … có lý. Đó là "cái mạng đáng giá ngàn vàng của thằng cha mình còn vác cho cách mạng, sá gì vài ba tất đất mà đấu với chả đá cho mang tiếng”. Đêm ấy, lão mơ thấy mình nhận tiền đền bù xong mua ngay con Yamaha Nhật Bản mới cứng đèo mụ vợ đi chợ, hai ông bà ôm chặt nhau, cười hố hố!

Câu chuyện thứ hai lão kể rằng
Hai tháng sau mọi công tác kiểm kê, đo đạc, áp giá, lập khu tái định cư xong, bà con kéo nhau lên ban giải tỏa huyện nhận tiền với khung giá quy định của nhà nước là 150.000 đồng 1 mét vuông đất nông nghiệp, nhưng họ không hề biết rằng cụm từ "đất nông nghiệp" ấy đã âm thầm đổi lại thành "đất dân cư" với mức giá cũng "âm thầm" tăng lên gấp 500 lần, nó xấp xỉ với mức giá bất động sản ở thành phố Hồ Chí Minh đấy trời ạ!

Hôm ấy đến lượt nhà lão đi nhận tiền, nhận xong lão đếm được 1 tỷ 700 triệu đồng. Và, cũng trong cái đêm định mệnh đấy mụ vợ dở hơi của lão đã cuỗm đi hết, chỉ để lại chồng đúng 50 triệu đồng. Bà dắt theo đứa con gái trốn đi đâu không biết. Lão buồn, chạy lên báo công an, họ bảo "chuyện thường ngày ở huyện đấy ông ơi". Thế là toi, thường là của đi thay người nhưng đằng này thì cả của lẫn người đi nốt. Tức chết đi được!

Cũng tại đây lão còn được nghe cán bộ cung cấp thêm thông tin đắng lòng. Đó là, khi nhận tiền đền bù giải tỏa xong ngoài việc cất nhà lầu, mua xe máy, sắm tivi, dàn nhạc kraoke với công suất loa cực lớn ... số còn lại, đối với đàn ông thì ôm tiền lên thị trấn đú đởn với gái, đám thanh niên choi choi thì cờ bạc hút xách nhậu nhẹt suốt ngày, đàn bà con gái bỏ nhà xuống thành phố tìm kế sinh nhai. Họ còn khẳng định “ở đây có mà ăn … cứt hả ông”. Nghe xong lão hết hồn, lao nhanh ra đường như con nái sõng chuồng xồng xộc. Nắng quét theo lão một vẹt vàng khè từ đầu xuống chân. Tởm thiệt đó!

Câu chuyện thứ ba lão chỉ tay vào cái hố nước xanh lè trước mặt, kể rằng
Còn cái khung trời bé con nầy hồi trước nguyên là gốc cây xà cừ hơn một trăm năm tuổi, khi giải phóng mặt bằng người ta chặt thân cây đi, còn lại cái gốc to đùng, sau đó họ bom nước vào cho mềm rồi dùng xe cẩu, cẩu lên, để lại cái hố sâu hoắm. Ngày nắng nhìn xuống đáy thăm thẳm, ngày mưa nước mọi nơi hội tụ về xanh lẽo. Lão ăn uống, tắm rữa, giặt giũ ... đại loại mọi sinh hoạt bắt đầu từ nước đều xuất phát từ đây khi có thể. Và, cũng từ đây, đêm đêm lão chờ bà vợ phản bội quay về đón lão đi đâu cũng được miễn là có vợ, có chồng cơm cháo bên nhau. Nhưng lão chờ mãi, chờ mãi chẳng thấy họ đâu cả. Có hôm lão soi mình xuống hố nước thấy Bác Trời nhìn lại lão cười “hì hì”. Bất giác lão ngộ ra bác nầy cứ hể cho ai cái nầy thì lập tức lấy lại cái kia, cho cái kia thì lấy đi cái nọ, cho cái nọ ắt lấy mất cái … nò. Điêu nhỉ!

Một hôm, chị ve chai đi ngang qua đây vô tình thấy lão nằm cheo queo bên cái khung trời bé con của mình, tay chân run lẫy bẫy, mặt mày tím tái. Chị hoảng quá, kéo lão vào cái trại tồi tàn, nằm miễn cưỡng bên hố xà cừ tuốt đằng kia để sơ cứu cho lão. Được một chặp, thấy không xoay chuyển gì, nói chung tình hình rất chi … tình hình. Chị bèn chạy ra cái hố sâu hoẳm kia múc một gàu nước cho lão uống, không ngờ lão tỉnh lại. Nguậy nguậy cái đầu, hỏi "em là tiên hả?". Chị cười "dạ, em là nàng tiên bé bỏng của anh đây". Đêm ấy, nàng tiên giáng trần ngồi nghe người trần kể chuyện trần gian mãi tận khuya mới thôi. Rồi, nàng tiên ấy giáng thế làm vợ lão. Rõ khéo!

Cuối cùng đêm động phòng cũng diễn ra ngay bên hố xà cừ trong vắt, quanh bờ vài chiếc lá diêu bông tím nhú ra mơn mởn. Tương truyền rằng, diêu bông tím là loài bán chùm gời, sống bám vào thành giếng, bờ ao, bông màu tím, thường nở vào tháng giêng, đến khoản giữa tháng 3 thì tàn lụi, khép lại vòng đời 1 năm ngan ngát. Đêm ấy, khung trời bé con của lão chao qua lắc lại rồi biến mất nhường chỗ cho hai tấm thân nóng rực quấn vào nhau như người ta quết chả. Đôi tay gầy đét của lão bấu vào đêm, vào đất, vào chị đang trong tư thế hẩy lên liên tục song đôi tay ấy vẫn không có ý định dừng lại. Ác thật!

Quảng Nam, 12.2014
Bình Địa Mộc




02.- Hai Mẹ Con

Chị vùng dậy khỏi anh, khỏi khuya, khỏi cái cảm giác đàn bà hụt hẫng, rạo rực rồi lao nhanh về phía bếp, phía có nồi bánh tét bốc hơi sắp cạn nước. Chị ngồi xuống đẫn đờ quấn lại mái tóc bung bay sau lần ân ái vội vàng, đưa đôi đũa xới cơm vớt từng đòn bánh ra ngoài nia. Khói bếp, khói bánh quyện vào nhau lan tỏa, thơm lừng. Chị loay hoay nhẫm tính: 10 đòn để anh em du kích địa phương, 5 đòn đặt trên bàn thờ ông bà. Hết 15 đòn, còn lại 5 đòn cho anh đem theo chiến dịch lần nầy. Chị mỉm cười. Nụ cười cô dâu mới về làm vợ, làm đồng chí hậu phương vững chắc để chồng nơi tuyền tuyến yên tâm chiến đấu, cứ rúc ra rúc rích trong đêm ba mươi như nốt nhạc xuân tròn ủng.

Chị đi cùng anh ra bến sông, đêm tháng chạp tối hoẳm mà cao xanh thì cứ vời vợi. Chị ôm anh thật chặt vào lòng, khẽ nói:
- Anh nhớ bảo trọng, đánh xong trận tết nầy xin phép đơn vị về với em, chúng mình vẫn còn tuần trăng mật đấy nhé. Em chờ!
Bất giác, chị quờ tay ra sau lưng đụng chiếc ba lô căng cứng, bóp bóp mấy đòn bánh và dặn tiếp:
- Bánh tét sắp nguội rồi đó, đói bụng thì anh cứ lấy ra ăn. Nếu hết, em sẽ nấu thêm rồi gởi ra. 
Anh tự tin trả lời:
- Vào chiến dịch có mấy má lo cơm nước, bánh trái đầy đủ, em yên tâm đi. Ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe là tốt rồi. 
Trấn an vợ xong, anh đặt lên môi cô ấy một nụ hôn ấm áp. Bấy giờ, bến sông đã bắt đầu lao xao bóng đồng đội, lao xao những bàn tay siết chặt, những đôi mắt ngấn lệ.

Anh đi rồi, chị tiếp tục dọn dẹp nhà cửa vô tình nhìn thấy mấy đòn bánh tét để trên bàn, lấy làm lạ, chị lại nhẩm tính:
- Ủa, lúc nảy mình tính 10 đòn để lại anh em du kích địa phương, 5 đòn đặt trên bàn thờ cúng ông bà. Còn lại 5 đòn anh mang đi, vị chi là 20 đòn nấu từ sáng tới giờ chẳng lẽ có ai bỏ thêm vào à. Sao bây giờ lại lòi ra 5 đòn nữa. Lạ thật, mà ảnh cũng vừa nói "vào chiến dịch có mấy má lo cơm nước" là ý gì ta. 

Sợ mình bối rối trước giây phút chia tay chồng nên có gì đó nhầm lẫn chăng. Nghĩ vậy, chị hối hả chạy ù ra bến sông may chi còn gặp anh để kiểm tra lại số bánh tét xem có bị bỏ sót bánh không. Chị càng chạy, bến sông càng xa tít tắp. Bầu trời đêm lập lòe ánh hỏa châu rơi. Từng chùm, từng chùm sáng tỏa. Vài tiếng đạn pháo lụp bụp, hoang hoải. Vài cơn gió đông đuổi theo chị, dùng dằng, khắc khoải. Chị rùng mình dừng lại. Bến sông vắng lặng, tất cả đã đi rồi, tất cả đã xung trận. Anh cũng thế!

Mãi sau nầy, chị mới biết đêm hôm đó anh đã lén hoán đổi 5 đòn bánh tét của chị thành 5 đòn thuốc nổ được chuẩn bị từ trước, để đem ra mặt trận đánh địch. Trong chiến dịch nầy anh đã cùng đồng đội đánh tan một đồn giặc ngay trong thời khắc giao thừa lịch sử. Và, anh đã dũng cảm hi sinh, vĩnh viễn nằm lại nơi chiến trường ác liệt, không quay về với chị nữa cho dầu “mình vẫn còn tuần trăng mật đấy nhé”!

Năm nay, còn gần một tuần nữa mới đến tết Nguyên Đán nhưng cái Ngân đã nấu xong bánh tét, cô hỏi mẹ:
- Trên bàn thờ bố vẫn đặt 5 đòn, đúng không mẹ?
Chị lặng lẽ nhìn xuống bếp, trả lời:
- Biết rồi mà còn hỏi, con gái vô duyên!
Ngân tinh tướng:
- Nhưng không hỏi có người buồn đó mẹ, mấy chục năm rồi vẫn vô duyên. Vẫn thi đỗ đại học, vẫn có người yêu. Thích nhỉ!
Chị mỉm cười, nhìn ra ngoài sân sắc mai vàng óng ánh, báo hiệu một mùa xuân nữa sắp về. Chị nhũ thầm trong bụng:
- Cảm ơn đồng chí chồng đã để lại cho em cái "vô duyên" nầy, nếu không thì buồn chết đi được. 

Hương bánh tét thơm lừng tự nhiên lan tỏa. Nắng xuân chao dao!

Quảng Nam, 11.2014
Bình Địa Mộc


4 nhận xét:

  1. Chí ít như: Hai mẹ con.
    Hảy lên Diêu bông...mất còn đắng ngắt

    Trả lờiXóa
  2. Đọc xong thì hiểu ra;Hoá ra hạnh phúc không phải ở trên thiên đường hay niết bàn như mình vẫn nghĩ.Mà thực ra nó lại ở ngay bên cạch mình.

    Trả lờiXóa