Thứ Ba, 9 tháng 12, 2014

TRUYỆN NGẮN 68: LÃO ĐỢP

(ẢNH MINH HỌA)

1.- 
Một ngày cuối năm, tại quán nước bà Niêm, mọi người đang quây quần ngồi uống rượu, sau mấy li cà phê sáng tiện thể “chuyển kênh” tất niên luôn. Đang tí tửng thì lão Đợp đi ngang qua. 
- Hai Cháu kêu: Dô đây mần vài li đi “già dê” ơi.
- Lão Đợp đứng ngoài ngõ nói vọng vào: Ừm, chờ chút, tau gánh mớ dây lang nầy về rồi ghé lại sau.
- Ông Khia khoát tay: Thôi để lão về lo cho bầy dê đi, mình làm hết chỗ ni rồi kêu thêm vài chai nữa. À, tụi bay nghe gì chưa, tết năm nay nhà nước cho nghỉ 9 ngày đó, tha hồ mà nhậu.
- Ba Trợn chen vào: Con lạy cha, đó là công chức nhà nước có lương, có thưởng còn tụi mình dân đen lấy tiền đâu mà nhậu chứ. Cùng lắm nghỉ vài ngày rồi kiếm cái chi làm thêm, ra giêng đói móp mỏ đó cu. 
- Bảy Mầy hiến kế: Ừm, hay là sang năm tụi mình lên Bông Miêu xin làm vàng đi, nghe nói trên đó họ trả lương cao lắm, lại còn đóng bảo hiểm cho người lao động nữa. Dầu sao thì đấy cũng là tài nguyên khoảng sản của tỉnh, họ phải ưu tiên cho con em mình chứ.
- Tư Khùng tỏ vẽ hiểu biết hơn: Ui, nghe nói trên ấy có 2 đơn vị khai thác vàng Phước Sơn và Bông Miêu của Công ty Besra Việt Nam làm ăn khá lắm, lương, thưởng đầy đủ, lại còn đóng bảo hiểm xã hội cho người lao động. Chỉ hơi lấn cấn chỗ những bãi thải nồng nặc mùi cyanua chưa xử lí rốt ráo nên hơi nặng mũi thôi, mà tui lại bị viêm xoang mãn tính nên ai kêu đi làm vàng là tui lạy luôn đó.
- Ông Khia bình tĩnh: Thôi kệ đi, chuyện tới đâu tính tới đó, đèo bồng chi cho lắm, mệt xác. Còn bữa nay, nói chung cũng hết một năm rồi, tụi mình nâng li chúc mừng đệch có thằng nào chết là ô – ba – ma rồi, ủa lộn, ô - ba- kê chứ. Không thấy người ta bay trên trời cao đến cả 10.000 mét còn bị bắn thủng bụng hay sao. Thôi rứa nghe, uống đi 1, 2, 3 … dô!
Họ vừa uống rượu vừa huyên thuyên những chuyện trên trời dưới đất, một miền quê vừa tĩnh lặng bởi quanh năm cấy cày. Vừa xôn xao ba cái chuyện thời sự kể ra hụt đầu thiếu đuôi nghe phát tội. Có điều, họ vốn dĩ chân chất thiệt thà nên cứ có sao nói vậy, nghe sao truyền đạt lại như thế. Tỷ như chuyện lão Đợp nít - nem “già dê” quen với bà Nhũ bên Xóm Mít cả năm nay rồi, đi đâu cũng nghe người ta rỉ tai nhau “một bên chồng bỏ, một đằng vợ chết không lấy nhau mới lạ”. Nhưng câu chuyện đâu có chịu dừng lại ở đó, người ta còn phát tán thêm “ui, lão Đợp nầy ghê lắm, nghe nói lão còn quen với con Giã lỡ thời bên sông Tiên kia nữa kìa, đã bảo “già dê” mà laị”.

2.- 
Lão Đợp quay lại quán nhậu thì các chiến hữu đã là đà, kẻ say người tĩnh. Còn mỗi ông Khia đang khục khặc ôm chân con … chó vàng của bà Niêm, miệng lè nhè “dô đi mi, trên đời nầy không ai hiểu tau bằng mi đâu, dô …”
- Lão Đợp thấy chướng quá nên giật luôn li rượu trên tay ông Khia rồi dỗ: Thôi, ông say quá rồi để tui uống thế cho, còn đây là con … chó chứ phải con Qùynh đầu làng đâu mà ông cầm tay nó chứ. Uống dô ba miếng đâm hư quá nà!
- Ông Khia tinh tướng: Ui, con chó có khi tình cảm hơn con người đó, lão có nghe tin chú chó tên Duoduo bị lạc chủ ở thành phố Côn Sơn tỉnh Tô Châu Trung Quốc không. Một nhân viên cảnh sát họ Fang phát hiện thấy nó nằm chờ bên ngoài cửa đồn cảnh sát, khi anh tới để thay ca trực vào lúc 4 giờ sáng. Ngay sau đó, cảnh sát đăng thông tin về chú chó đi lạc lên các trang mạng xã hội WeChat và Weibo. Lập tức chủ nhân của nó là một giám đốc công ty bất động sản liền liên lạc với cảnh sát để nhận lại con vật nuôi tuyệt vời của mình sau 2 ngày tìm kiếm. Cảm động lắm cơ!
- Lão Đợp dập dừng giây lác rồi hỏi: Thế ông đã ăn uống gì chưa, hay chỉ có rượu thôi. Coi chừng ngất xỉu đó nghe.
- Ông Khia buồn bã: Không đói, chỉ thấy buồn nôn thôi. À, mà sao giờ nầy lão mới đến, bộ bạn gái ghen không cho ông đi nhậu hả. Đúng là đàn bà lắm chuyện thật.

Nói là nói vậy thôi, chứ cả lão Đợp lẫn ông Khia đều biết rõ tòng tong thế gian này không có đàn bà thì chết chắc. Họ choàng vai nhau cụng li thù tạc mãi tới chạng vạng mới “đường ai nấy đi”. 
- Lão Đợp vừa đến sân đã nghe tiếng bà Nhũ ta thán: Ông lại xỉn nữa hả, ui, em đợi ở đây từ chiều tới giờ. Gần tết rồi uống vừa vừa thôi để còn tỉnh táo đưa em đi chơi nữa chứ.
- Lão Đợp lặp lại điệp khúc cũ đắng lòng: Ai đưa bà đi chơi, tui đâu có phải là chồng bà. Tui nói rồi, bà đừng theo tui nữa, tui có mấy con dê thôi, nghèo lắm. Bà ưng thằng khác đi mới bảo đảm tương lai.
-Bà Nhu đau khổ: Nhưng em biết ưng ai ngoài ông, tầm nầy tuổi rồi, đâu còn trẻ nã gì mà bồ với chả bịch. Ông không lấy em, em nhất định ở luôn lại đây ăn tết, không về đâu.
-Lão Đợt van xin: Nhưng tình yêu chứ đâu phải nhà công vụ của nhà nước đâu mà ăn vạ hở bà. Tui nói không là không, bà về đi đừng mất thời gian nữa, nếu bà ở lại đây tui “dê’ bà ráng chịu nghe, đừng có mà đi kiện đó.
-Bà Nhũ tha thiết: Ừ, em không kiện thưa gì đâu, ông cứ “dê” em đi. Ông chẳng phải là “già dê” rồi còn gì mà sợ nữa, nhưng trước khi ngủ với em ông phải bày cái bí quyết nuôi … dê cho em biết cái đã.
- Lão Đợp lừ đừ, một chút đàn ông như con sóc rừng rúc qua cái rẹt trong ông, trong đêm chập choạng nghe chòng chành sóng vỗ lắm. Ông kéo bà Nhũ ngồi xuống rồi nói cặn kẽ từng lời: Như ri nè, việc nuôi dê cũng khá đơn giản chủ yếu nắm được các đặc tính của nó để phòng ngừa dịch bệnh. Trước tiên, chuồng trại phải thông thoáng, sạch sẽ, tránh nắng nóng và sàn gỗ cách mặt đất khoảng 1mét vì loài dê không ưa độ ẩm cao thôi.
- Bà Nhũ không rõ, hỏi lại: Nhưng vườn nhà em chật lắm làm sao cho dê ở được hả ông?
- Lão Đợp nói tiếp: Nhất thiết phía trước chuồng nuôi cần có một khoản đất trống để quản lý theo dõi đàn dê, cho ăn, phối giống và phòng trị bệnh. Nuôi dê không mất công chăn thả, bà làm chuồng trại đơn giản thôi, còn nguồn phân thì ủ lại để bón cho cây khác, tốt lắm đó. 
- Bà Nhũ hỏi tiếp: Nhưng nuôi dê rồi mình lấy chi cho nó ăn, lớn lên bán nó ở đâu, giá cả ra sao hở ông?
- Lão Đợp chỉ dẫn cụ thể luôn: Dê phù hợp với địa hình đồi núi, còn thức ăn thì chủ yếu là cỏ dại. Nơi có khí hậu thuận lợi cho cây tạp, thì cỏ dại phát triển theo, nó chính là nguồn thức ăn dồi dào để chăn thả dê. Còn việc tiêu thụ thịt dê thì hiện nay thị trường tương đối rộng, tập trung các nhà hàng, quán nhậu, riêng chợ truyền thống thì mức độ ít hơn vì dân ta chưa có thói quen ăn thịt dê nhiều như thịt heo, thịt bò mặc dầu đạm rất nhiều. Mấy năm qua thường thì thương lái đến tận nhà để mua, chỉ khi phát triển đại trà, số lượng đàn dê nhiều lên thì mới tính đến chuyện qui mô tiêu thụ. 
- Bà Nhũ do dự: Nhưng em sợ lỗ, vì giá mua con giống cao hơn nữa thời tiết xứ mình thất thường nên em thấy lo lo. 
- Lão Đợp trấn án: Không sao đâu, dê ít bị dịch bệnh, chi phí thức ăn không nhiều nên hiệu quả mang lại khá cao, bà yên tâm đi, cứ về nuôi đi, biết đâu vài năm thành tỉ phú … dê. Còn bây giờ bà chờ tui đi tắm cái nghe.
Bà Nhũ khẽ “dạ” rồi leo lên giường nằm chờ. Đêm từ từ hạ xuống như sân khấu kéo màn, ánh đèn màu tắt lịm, những âm thanh hoang hoải. Đâu đó, tiếng côn trùng nỉ nê, nênh nổi. Bà nhắm mắt lại nhẫm tính:
- Một con dê con nuôi dưỡng tốt, sau 10 tháng là bắt đầu sinh sản. Trung bình mỗi năm đẻ khoảng 2 lứa, mỗi lứa từ 2 đến 3 con. Nuôi từ 7 đến 8 tháng có thể đạt từ 30 đến 35kg và bán với giá 120.000 đồng / kg thì mình giàu to rồi. Ông Đợp ơi, khi đó em sẽ xây cho ông một căn biệt thự xinh nhất làng nầy, đẹp gấp mấy lần nhà công vụ cho ông tha hồ “ăn vạ” nghe!

3.- 
Khi bà Nhũ thức dậy thì mặt trời đã lấp ló đầu phên. Những tia nắng mai lăn tăn ngoài cửa, bà quờ tay qua bên phải, bên trái rồi đột nhiên ngồi hẳn dậy, dụi mắt nhìn quanh, tay luýnh quýnh kéo lại tà áo cuốn lên sát ngực tự bao giờ, để lộ cái bụng … mập ra ngoài thấy phát ghét. Bà bước xuống đất, đảo một vòng, chẳng thấy lão đâu. Thế là lão Đợp đã bỏ bà. À không, đã bỏ nhà đi từ đầu hôm. Lão đã lừa bà chứ có ngủ, có “dê” bà đâu. Rõ chán!
Trong cơn tức giận, bà lơ mơ thấy lão đi về phía Tiên Cảnh, nơi có con Giã lỡ thời đang đợi lão. Nơi có địa hình đồi núi, khí hậu thuận lợi. Nơi mỗi ngày khi mặt trời lên cao, những hạt sương thôi đẵm mình trên lá cỏ, ánh dương ững hồng, những đàn dê lững thững bước ra khỏi chuồng sau cuộc truy hoan đắm đuối. Bà Nhũ bưng mặt khóc thút thít, những giọt nước mắt bất hạnh của bà hòa với giòng nước sông Tiên chảy ngược lên thượng nguồn tức tưởi!

Quảng Nam, 12.2014
Bình Địa Mộc

6 nhận xét:

  1. "Tui nói không là không, bà về đi đừng mất thời gian nữa, nếu bà ở lại đây tui “dê’ bà ráng chịu nghe...": Đọc tới đây tức cười quá Mộc à..., đời là giấc mộng ảo, mà con người muốn biến thành giấc mộng thực, ui chao ơi...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nghe có vẽ thực quá Bàng hả, bác khỏe không, chúc bác vui nha!

      Xóa
  2. Nghe đâu Quảng bây giờ có phong trào nuôi dê hưng thịnh lắm, một cặp mỗi năm cho năm cặp, mười cặp mỗi năm cho năm mươi cặp. Quán dê cũng rào rào mọc lên, SG có bấy nhiêu Quảng cũng có bấy nhiêu.
    Có người về quê theo bác Đợp mà phất lên đấy.
    Chuyện hay lắm Mộc. Hôm nào tui ra Quảng gặp nhau cà phê hai mình nhé. lâu quá buồn mà.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trăm nghe không bằng mắt thấy. Khi mô về QN thì sẽ ok luôn nha Bác Thu. Bác vui!

      Xóa
  3. Sông Tiên chảy ngược đó tề
    Tức chi là tức lão dề ...với dê. He he...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tiên Phước dạo nầy thay đổi lắm anh, Mộc mới đi về nên viết bài nầy đây!

      Xóa