Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2015

THƠ 112: MIỀN XANH CON GÁI

(ảnh minh họa: nguồn inetrnet)

thức đàn bà lẫy bẫy trong em
hơ bàn tay lên cái nắng tháng tư không đủ ấm
giọt nước mắt hóa thành vương miện
đội nỗi buồn ngọn cỏ cú miên man

bến sông xưa nắng cả dát vàng
ông lái đò tháp thời gian vào mái chèo gãy khúc
cánh lục bình lờ đờ theo số phận
sóng vẫy vùng mặc cả hoàng hôn

bóng tre già khuất nẻo cô thôn
mùa đỗ chín chia ước mơ thành vuông đời đen đỏ
em trốn giữa thực hư thời con gái
đợi anh về làm vợ thử một đêm

thức đàn bà mệt mỏi trong em
mảnh trăng mười bốn găm vết thương đến kỳ tái phát
ngọn gió hoang cuối đường lầm lạc
vào miền xanh con gái ngỡ ngàng

ngày mới đến hoa cỏ rộn ràng
con ong vẽ một đường vòng quanh giàn mướp
lời nhạc sến nỗi lòng ai khắc khoải
chìm trong em lặng lẽ thức đàn bà


tháng 4, 2015
bình địa mộc


4 nhận xét:

  1. Thức đàn bà lẫy bẫy trong em
    Thức đàn bà mệt mỏi trong em
    Là lạ anh Mộc ạ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn em đã động viên anh Mộc. Thức ở đây là tiềm thức hay vô thức cũng được em ạ, nói chung cái gì đó không rõ lắm!

      Xóa
  2. "bóng tre già khuất nẻo cô thôn
    mùa đỗ chín chia ước mơ thành vuông đời đen đỏ
    em trốn giữa thực hư thời con gái
    đợi anh về làm vợ thử một đêm"
    Tui khoái khổ này... ngôn từ bình dị, đẹp mừ í sâu nhe !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh mình khoái là vì được "thử" chứ gì. Cảm ơn anh đã ghé thăm blog Mộc, chúc anh vui!

      Xóa