Thứ Tư, 11 tháng 11, 2015

THƠ MỘC ĐĂNG TRÊN TRANG WEB HỘI NHÀ VĂN TP.HCM



Bình Địa Mộc ăn trộm mùa thu
09.11.2015-19:10


ĂN TRỘM MÙA THU

Anh giấu mùa thu giữa đụn mo cau
Chỗ ngày xưa mẹ gói cơm cho cha đi rẫy
Khói bếp thơm thủa cuộn vòng bao dấu hỏi
Năm nay nhuần mưa có kịp về chăng

Anh giấu mùa thu vào chiếc gàu dai
Đêm trăng sáng dân làng rủ nhau tát nước
Giọt mồ hôi như rượu nồng say khướt
Nhỏ xuống đồng vết nứt nẻ chân chim

Anh giấu mùa thu đôi quang gánh bong niềng
Đợi giáp hạt quẩy mái gà tơ đi bán
Củ khoai sùng ăn nép mình sau mầm lá
Phiên chợ buồn rây mịn nỗi lo toan

Anh giấu mùa thu máng xối nhà ngang
Giấc mơ khuya giật mình đánh võng
Con heo nái đói lòng gặm móng
Nồi cám khê thông thốc từ chiều

Anh giấu mùa thu trong ong ong ống tre
Hạt giống cuối cùng vỡ ối
Nghe mạch chảy thời gian thao thiết gọi
Tiếng tù và hối hả bước đàng trai

Bao năm rồi hồn chửa phôi phai
Giấu hết yêu thương âm thầm vào dĩ vãng
Em có về không để anh còn trao nhẫn
Kết bởi lá vàng ăn trộm mùa thu


LÃNG QUÊN

một ngày tôi lãng quên tôi
thấy thằng con nít đang ngồi bắn bi
vuông sân mẹ quét phẳng lì
kế bên gốc mít rễ chi chít bò

con gà đập cánh rõ to
ngẩng đầu gáy ó ò o ba lần
mười năm sau, những bâng khuâng
vẫn tôi nhưng bắt đầu dần lớn lên

lại gần như đã lãng quên
một thanh niên đứng lặng thềm hiên trông
hàng dâm bụt bỏ bê bông
không ai bứt cũng không trồng thêm cây

bây giờ tôi với tôi đây
nhặt vườn rau mẹ chăm đầy luống xanh
đập con muỗi cắn da lành
đau như cắt một cọng tranh sau đồi

lạnh lùng tôi lãng quên tôi
chân vừa chạm ngõ, bóng lôi tụt chiều


CÀI KHUY ÁO LẠI ĐI EM

cài khuy áo lại đi em
kẻo trăng rớt xuống chỗ mềm mại thu
con sông xa sóng mịt mù
tội đàn cá tự nhiên gù gật bơi

cài khuy áo kẻo lả lơi
mây lơ đễnh bỏ quách trời mồ côi
rừng sâu chạm nhớ lưng đồi
rủ nhau trút hết lá rồi lênh loang

cài khuy áo sẽ đàng hoàng
kẻo phiêu phất gió vỡ toang bóng hồng
ngân hà một dãy mênh mông
sao đôi vì sáng vì không nhập nhòa

cài đi chớ có qua loa
kẻo làn tóc lỡ buông xòa dáng mai
đụng bờ môi tiếng thở dài
gót quay giẫm nát chiều lai láng chiều

cài đi em kẻo liêu xiêu
người quay về nhuộm muối tiêu tóc vừa
xanh từ ngày xửa ngày xưa
mẹ rằng áo mặc đừng chừa lại khuy


VẤP NGÃ

vấp cục đá bằng viên bi
cơ hồ cỏ một cộng thi thoảng nhàu

vấp cục đá bằng quả cau
dường như nắng sắp sửa màu ly bôi

vấp cục đá bằng cái nồi
biết đâu trăng cũng hoang đồi âm u

vấp cục đá bằng chiếc lu
dẫu không tin gió vẫn mù mịt dưng

cục đá lớn dần theo, nhưng
ta thì bé lại đến từng hạt tiêu

chợt khi té nhận ra điều
ai nên khôn chẳng dại nhiều ít phen

cuộc đời còn lắm bon chen
vấp vào nhau ngã đè lên nhau cười

ha ha hố hố hừ hừ
níu câu thơ đứng dậy từ từ em ...

Nhà thơ Bình Địa Mộc


XIN ANH THA THỨ

dưới lớp hắc ín đen sì kia
tôi biết có lớp đá
đá có thể khai thác trong môi trường tự nhiên
nhưng hắc ín thì phải mua bằng tiền

dưới lớp đá lổn nhổn kia
tôi biết có lớp cát
cát lấy từ dòng sông trôi chảy
rất lâu chúng ta mới bồi đắp được

dưới lớp cát mịn màn kia
tôi biết có lớp đất thật thà muôn thủa
đã âm thầm gánh chịu mọi sức nặng đè lên mình
như đôi vai người nông dân

và dưới các tầng lớp đó
tôi biết có một lớp khác không nằm trong thiết kế
chẳng thể tính bằng tiền
cũng không quy ra giá trị

đó là thân xác các chiến sĩ
hi sinh dọc tuyến Trường Sơn năm xưa
làm lớp đệm con đường huyền thoại mang tên Bác Hồ ngày nay
tôi biết có người nhớ, kẻ quên

hoặc vô tình hay cố ý đã giẫm lên các anh
tôi biết mình có lỗi
dưới lớp bụi thời gian
mong được ngàn lần tha thứ ...


NHÌN TỪ ĐỘ CAO TÒA NHÀ 60 MÉT

đứa bé no sữa bò qua bụng mẹ
vết rạn trên làn da do quá trình mang thai chính nó
sự hiển lộ tự nhiên chứng minh nỗi đau vốn dĩ
hình thành từ lớp tế bào đầu tiên

con chim sẻ mổ cộng nắng trên đường dây cao thế
thủng nỗi buồn ngụ cư viết lên tường thế kỷ
cộng đồng mạng online truy tìm tác giả
cơn gió cuối mùa hất đổ mái tôn

ông già bỗng nhiên thức giấc
bòng thời gian sau lớp mỡ thừa chực tiêu trước giờ hạ huyệt
cố giữ chặt âm thanh cơ hồ điên loạn
chén bát soong nồi thau chậu inh oang

chiếc boeing 747 cất cánh trễ giờ sau sự cố
trườn cái bụng xanh lè chứa một mớ email sinh nhựt đám cưới họp khẩn
đành ủy thác niềm tin vào may rủi
lượn trên bầu trời xanh rất xanh

từ độ cao của tòa nhà sáu mươi mét
mùa thu Ba Đình qua bốn mươi năm màu cờ rực rỡ
trong căn hộ liền kề đôi vợ chồng Tây phát âm tiếng Việt chưa chuẩn
kìa em, họ nhìn thấy cả nụ hôn

BÌNH ĐỊA MỘC



2 nhận xét:

  1. Trang Blog của anh Bình Địa Mộc rất đẹp, nội dung rấp phong phú. Thơ, Văn của anh hay lắm, tôi rất thích.
    Chúc anh luôn mạnh khỏe, vui vẻ, hạnh phúc và tiếp tục niềm đam mê cho ra đời nhiều tác phẩm hay làm đẹp cho đời

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn anh nhiều. Thực ra blog nầy như một ngồi nhà yên tĩnh để tôi đi về mỗi lúc lã mệt đó anh. Còn fb là chốn lao xao cơm áo quăn theo đó để biết mình là ai ấy mà. Chúc anh vui!

      Xóa