Thứ Tư, 4 tháng 11, 2015

TRUYỆN CỰC NGẮN ĐI DỰ ĐẠI HỘI


ĐI DỰ ĐẠI HỘI


Bố đặt chiếc ba lô con cóc xuống giữa nhà, bảo con. Mày ra sân lượm cho tau cục gạch chắc chắc. Con miễn cưỡng vâng lời, nhưng xin phép nói một câu. Bố là đại biểu được cử đi dự đại hội trung ương, chẳng lẽ không viết được một bài tham luận kha khá để phát biểu lấy điểm cho địa phương à. Hứ, ném còn chưa xong nữa là nói. Mày đừng làm khôn, lượm nhanh lên tau đi kẻo trễ.


Bố vừa ra khỏi làng, con chạy theo dặn. Ném ai thì ném, nhớ đừng ném ông chủ tịch. Nghe nói ổng thuộc diện “đặc biệt” tái cơ cấu làm bí thư nhiệm kỳ nầy. Bố xuống giọng. Thế, mày chạy vào nhà đổi lại cho tau cục ... cứt trâu đi.

Con khờ người. Bố điên hả, bữa trước ổng về triển khai công tác nhân sự mẹ bỏ bì hết năm trăm k. Bố manh động coi chừng mẹ nhổ không còn sợi lông đó. Vậy bây giờ làm sao. Không sao với trăng chi sất, nếu bức xúc quá thì ném cái nầy cho nhẹ. Cái gì vậy. Cái … quần lót của mẹ mới mặc có một nước một à. Trời!


VỊT GIỜI TRỐN TRẠI

Nửa đêm rần rần tiếng kêu lạ cả tục lẫn thanh, cả lớn lẫn nhỏ, cả gào thét lẫn thiết tha. Nhưng nếu chịu khó lắng nghe sẽ có thêm lời động viên thật lòng, thánh thót như chuông ngân. Thôi, trót dại rồi em nhỉ, cố lên. Bên cạnh lời chì chiết rất hạ đẵng. Nè, con nhỏ kia mầy chết quách đi cho tau bớt nhục. Phường đạo tặc có khác. Tởm!

Chị nheo mắt nhìn ra cửa. Không phải dân, chẳng đúng quan, khác phường lục lâm thảo khấu. Đấy, nhung nhúc bầy vịt giời trốn trại, chúng nó đang cà bập cà bươi giẫm chân lên nhau, đập cánh, láo liêng, rỉa rứt. Mùi phân, mùi tanh, mùi hôi đặc trưng quăn lại như người ta vắt áo trước khi phơi, nhỏ giọt xuống sân nồng nặc. Kinh!

Chị khép cửa, leo lên giường, trùm chăn kín đầu. Tiếng kêu nhỏ dần rồi dứt hẳn, trả lại không khí tĩnh lặng cho làng quê vốn quanh năm yên ã. Bất ngờ một con vịt cái rên hư hử dưới giường, chị choàng dậy nhìn xuống. Thì ra nó đang đẻ, vì thiên chức làm mẹ phải tách khỏi bầy đàn trong một đêm nông nổi. Chị bế nó lên, một hơi ấm lan tỏa, một cái trứng tròn ủng, nóng sôi tuột ra ... 

Một sinh linh nữa chào đời, chỉ tiếc rằng nó mãi mãi là loài động vật hai chân, có cánh, lẹt đẹt bay chưa khỏi mặt đất, chỉ giỏi ỉa vào đầu nhau thôi. Thật!


ĐÓN VỢ

Tối. Ăn cơm xong vợ nói. Ngày mai em đi dự 20.10 ở trụ sở Hội, nhân tiện mặc thử chiếc váy mới mua nhưng nó hơi ngắn, anh sắp xếp thời gian chở em đi. Chồng ừ, đôi mắt ánh lên niềm vui đàn ông lơ lững. Chiều. Loay hoay công việc chồng quên bén cái vụ kẹt xe ngày lễ, cứ ỉ i đúng giờ đón vợ, khi đến nơi trể 15 phút. Vừa lúc đó một đồng nghiệp nam bảnh bao chở vợ ra cổng, trên tay ôm bó hoa hồng tươi rói.

Tôn trọng quyền riêng tư của vợ, chồng lặng lẽ chạy xe theo với một khoảng cách khá khiêm tốn. Kẻ trước người sau hòa nhập vào dòng người hối hả ngay trong ngày lễ thành lập hội phụ nữ Việt Nam lóng lánh sắc màu. Qua khỏi ngã tư Minh Khai – Cách Mạng Tháng Tám bỗng dưng xe đồng nghiệp dừng lại … bên thùng rác ven đường, vợ nghiêng người ném bó hoa vào đấy rồi ôm eo bạn chạy mất hút. Chồng đừng lại, lặng người phút chốc rồi cũng bất ngờ tắt nguồn điện thoại, quay đầu xe đi về hướng quán nhậu.

Sáng. Chồng dậy sớm đi làm, vợ lầu bầu. Hôm qua anh chưa trả nợ em đấy. Chồng ngập ngừng. À, tại nhậu say quá nên không đón em được. Anh xin lỗi. Vợ lườm chồng. Là em nói cái khoản … nợ kia kìa, còn anh không đón thì em nhờ bạn chở về, bình thường thôi, ở thành phố nầy mọi thứ đều phải linh hoạt, đừng áy náy nữa, mất vui. Chồng (lại) ừ, bâng quơ. Thế, có ai tặng hoa cho em không. Vợ cười. Có chứ, một bó hồng nhung to đùng nhưng người bán xịt dầu thơm nhiều quá, nồng nặc, em chịu không nổi vất rồi. Chà, anh nào tặng hoa cho phụ nữ mà sơ ý thế nhỉ. Anh Tùng trưởng phòng tín dụng chứ ai, ảnh còn tình nguyện chở em về. Và, trong suốt buổi lễ cứ khen em có chiếc váy đẹp, có cặp đùi ếch hấp dẫn, có làn da bánh mật ...

Vâng, cảm ơn anh anh Tùng. Sài Gòn cuối thu se lạnh, chồng chạy vào nhà lấy chiếc áo ấm khoát lên vai vợ. Một cái ôm chưa đủ chặt nhưng vợ cứ co giúm người lại. Anh … để tối đã, nhớ về sớm đó. Em chờ.

Quảng Nam, 10.2015
Bình Địa Mộc




4 nhận xét:

  1. Trả lời
    1. Cảm ơn em đã ghé thăm và động viên anh Mộc. Anh đang cố viết ngắn, thật ngắn đấy em!

      Xóa
  2. 'Một sinh linh nữa chào đời, chỉ tiếc rằng nó mãi mãi là loài động vật hai chân, có cánh, lẹt đẹt bay chưa khỏi mặt đất, chỉ giỏi ỉa vào đầu nhau thôi.': Tuyệt!

    Trả lờiXóa