Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2016

THƠ MỘC ĐĂNG TRANG WEB HỘI NHÀ VĂN TP.HỒ CHÍ MINH

(Con trai út/cháu nội/cháu ngoại chụp tại nhà riêng Tết Bính Thân - 2016)

Mời xem thơ Mộc đăng trên trang web Hội nhà văn Tp. Hồ Chí Minh. Cảm ơn các bạn nhiều!
(http://nhavantphcm.com.vn/tac-pham-chon-loc/tho/binh-dia-moc-tho-cung-nen-ruc-ro.html)

Bình Địa Mộc thơ cũng nên rực rỡ
01.4.2016-20:00


THƠ CŨNG NÊN RỰC RỠ

đừng đóng vai người nghèo rã rách
lọm khọm đến ủy ban giấu chiếc dép sứt quai kẹt cửa
xin cán bộ một suất cứu đói
vì hạn hán mất mùa
vì thiên tai bão lũ
hãy ngẩng đầu đi thẳng vào phòng họp hội đồng nhân dân
hỏi tiền vốn tôi đâu
vật tư kỹ thuật tôi đâu
nguồn nước sạch không nhiễm phèn, nhiễm bẩn tôi đâu

đừng thay thế ngư dân ngặt nghẽo quay về
sau chuyến ra khơi bị tàu lạ đâm thủng đít
hãy trực tiếp gặp chính quyền
công khai tố cáo đích danh tàu Trung Quốc
nhẫn tâm bắn giết
hèn hạ cướp bóc
của cải đồng bào ta trên vùng biển nước ta

đừng dại dột bỏ làng lên phố khua gậy
lộc cộc ven đường vì miếng cơm manh áo
hãy dũng cảm bám trụ như cha ông thời đánh Mỹ
một tấc không đi
một li không dời
làm công nhân hoặc dựng lều mở quán, có thể
nhưng không phải ăn mày trên chính quê ta

đừng đồng lõa Ngôn Tình
đừng đánh đu Bọ Cạp
đừng thỏa hiệp vương quyền
ca ngợi ông Hoàng bà Chúa nhởn nhơ trên showbiz Việt
hãy nói về cọng rau xanh bất thường
học sinh đánh nhau xé toạc quần áo
giàn giáo cần cẩu sụp tanh banh giữa chợ
hố ga cống nước sập sễnh dọc đường

thời đại Hồ Chí Minh thơ cũng nên rực rỡ
bớt lời ca ngợi vu vơ
cụm từ tung hô sáo rỗng
điệp khúc kính thưa muôn năm muôn thuở
là bớt đi hàng ngàn nỗi đau nhân tình thế thái
gởi gắm vào thơ tự lúc mới chào đời.


NỖI SỢ ĐÀN BÀ

em chỉ sợ lấy chồng rồi mỗi tối
nằm bên anh làm nghĩa vụ đàn bà
nhìn đàn muỗi nấp bờ phên bối rối
mắt lờ đờ cánh mỏng đập qua loa

mỗi mai lên ôi bao nhiêu là nắng
không tưng bừng mà tắt lịm dưới sương
và khi đó môi em thì lạnh ngắt
chờ nụ hôn nhàu bấn ở vuông giường

em chỉ sợ lấy chồng rồi thay đổi
đôi mắt buồn tựa cửa ngó đẩu đâu
chiếc lá rơi bỗng dưng lòng bổi hổi
giấc mơ xưa rụng trắng những sắc mầu

nhà cửa lạ tiếng cơm sôi bỡ ngỡ
giọng ho khàn chưa dứt dạt của mẹ anh
hai chiếc dép vội vàng mang lệch cỡ
bước dè chừng giữa quen thuộc mỏng manh

em chỉ sợ lấy chồng rồi mai mốt
bế con thơ sông vắng đứng gọi đò
chiều xuống vội biền dâu xanh thảng thốt
sợi nắng vàng bất chợt cuốn tròn vo…

        
     Nhà thơ Bình Địa Mộc


ĐÁM THANH NIÊN QUÊ TÔI

đám thanh niên quê tôi sáng uống cà phê
mỗi người một li
một chiếc di động
một giấc mơ con
đè lên nỗi lo món nợ vay nước ngoài
bình quân cả ngàn đô la trên đầu người

đám thanh niên quê tôi chiều đi nhậu
một đĩa mồi rẽ tiền
một chai rượu gạo trong veo
một nồi lẫu kiến thức
lượm lặt trên mạng internet
banh ra cải nhau bôm bốp
giống thời bao cấp xếp hàng giành cục gạch

đám thanh niên quê tôi chẳng làm nhà nước
nhân viên văn phòng
cán bộ hành chính
chuyên viên sáng giá
biên chế vào mười một triệu người ăn lương ngân sách
trong số hơn chín mươi triệu dân đóng thuế hằng năm

đám thanh niên quê tôi chưa chịu lấy vợ
đứa lo có con không người giữ
đứa chờ gái xuất khẩu lao động trở về
đứa sợ cưới nhau rồi li dị
đêm ôm gối nằm nghe mọt gặm
bờ phên rung mỗi bận gió gầm gào

đám thanh niên quê tôi có người được người không
người nằm đêm mơ ước
kết nạp hội viên
kết nạp đoàn viên
kết nạp đảng viên
ban ngày đi làm tối về lanh quanh xó bếp
mẹ nấu món gì cũng tấm tắc khen ngon

đám thanh niên quê tôi chưa kịp trẻ đã già
tháng ba chống gậy ngó Trường Sơn một thời đỏ lữa


NỢ EM

con đò nợ lút đầu sông
mái chèo khua lỡ nhịp bồng bềnh rơi

cây đa nợ chiếc nón cời
không che nổi mẹ một thời bập bương

giếng nước trong nợ giọt sương
soi trăng khuyết nửa vầng thương đêm hè

đình làng nợ áng mây che
tháng ba mùa trẩy hội nghe khoan hò

lời ca nợ nước non cho
trăm vui về bạn ngàn lo âu mình

câu thơ nợ suốt dặm trình
áo cơm đuổi bắt bóng mình loay hoay

cuộc đời vay trả trả vay
nợ như thớt cối đá xay trượt đà

mai từ giã cõi ta bà
bấy giờ mới đích thị là nợ em

Quảng Nam, 3.2016
BÌNH ĐỊA MỘC

3 nhận xét: