Thứ Ba, 29 tháng 11, 2016

CHÙM THƠ THÁNG 12 CỦA MỘC

(ảnh nhà thơ Gia Thi / Bình Địa Mộc - làng Bích Họa Tam Thanh - 2016)

DỌC CON ĐƯỜNG MỚI MỞ
ông già sửa xe phủi tay đọc báo
bài xã luận nhà nước pháp quyền kéo giãn nếp nhăn suy tư
lỗ thủng đinh tặc
lỗ thủng ổ gà
lỗ thủng tự hoại
đều phải vá lại để tiếp tục cuộc hành trình trước khi đổi mới
chị bán bánh mì lướt web iPhone 6
bài phỏng vấn doanh nhân thành đạt hội đủ các tiêu chí
giàu nhờ tiết kiệm
giàu nhờ hào phóng
giàu nhờ thỏa hiệp
đều phải biết lựa chọn cho đi để có cái giữ lại riêng mình
anh chạy xe ôm rủi ro ế ẩm
ngồi nghe nhà phê bình âm nhạc đường phố phân tích
hồi nhỏ hát cả làng nghe
lớn lên hát cả huyện nghe
biết hát từ lúc còn nằm trong bụng mẹ cả nhân loại lắng nghe
đều phải im lặng mỗi khi có người nhắc nhở vặn nhỏ volume
trung tâm dịch vụ áo cưới mở cửa đón cô dâu
cưới lần đầu tiên
cưới lần thứ hai
cưới lần cuối cùng
hôn nhân là món hàng xa xỉ nếu người nghèo tình yêu vớ vào
đều phải chết ngạt như mất giá cổ phiếu và quên khóa van ga
dọc con đường mới mở thẳng tưng
chủ nhân đi ngủ trước mười giờ hoặc muộn hơn có thể
mơ trúng số độc đắc
mơ đội vương miện
mơ làm tổng thống
đều phải thức tĩnh trước khi giấc mơ ấy trở thành hiện thực
THIẾU NỢ
Tôi nợ em lời mời ngày ba mốt
Thành phố mười triệu dân quay quắt lúc tan tầm
Tô hủ tiếu vị thơm ba trăm năm tuổi
Thiếu cộng rau hành đôi đũa so le
Sài gòn cà phê sữa đá
Chưa kịp kêu đã có người mời
Lần cột báo chiêm tinh từng dòng chuyển động
Khách thiếu tiền chủ lật sổ ghi tên
Mùa đông nợ cơn gió lùa kẹt cửa
Thiếu một ngày lạnh nhuốm heo may
Thỏi son môi em giữ nguyên màu hồng phấn
Chiều mồ côi nắng nhốt cửa buồn
Sài gòn đêm không ai ngủ
Thói quen hình thành từ những cuộc mưu sinh
Thiếu một ngày nối dài bao suy nghĩ
Thời gian trôi tiềm thức mơ hồ
Thiếu thật thà thành ra dối trá
Mời em đi ăn ngoài dăm lượt bảy lần
Thành phố mười triệu dân nhiều khi như con rối
Nợ nhùng nhằng kẻ trả người vay
ĐÔI GIÀY CŨ
Quẳng đôi giày cũ, cuối năm
Đụng thằng bạn nối khố nằm cầu may
Ngoài vườn lá rứt cành bay
Cứ về đâu đó từ rày biệt li
Chạy ù phía cánh tay ghì
Đụng quang gánh mẹ xuân thì nổi nênh
Ngọn ngàn cỏ siết hai bên
Đường, bàn chân níu bước chềnh chệch nghiêng
Cổng làng rêu phủ màu giêng
Sương trong vắt đọng bình yên, mỗi lần
Áo cơm mỏi gót phong trần
Vịn câu hò Quảng nhớ ngần Tết xưa
Quẳng đôi giày giẫm cơn mưa
Cuối năm đụng giá lạnh vừa thịt da
Bờ sông tiếng Quấc thỉ tha
Đêm ba mươi hé cửa. Và, ngồi im ...
TRÁI TIM NGƯỜI THẦY BỨC TRANH ĐẸP NHẤT
Đằng sau màu xanh dịu dàng
Là lũy tre làng mênh mang ngút ngái
Nơi lũ trẻ bắt đầu đánh vần nhưng chưa kịp hiểu
Quê hương sâu lắng nhường nào
Đằng sau màu đỏ tự hào
Từng đoàn quân trùng trùng ra trận
Nơi cả lớp giơ tay em nào cũng xin đi bộ đội
Đất nước lâm nguy tuổi trẻ lên đường
Đằng sau màu vàng thân thương
Là mùa thu vô thường khắc khoải
Nơi hai người yêu chia tay bởi chiến tranh tao loạn
Hạnh phúc đôi khi quá đổi vô tình
Còn nhiều nữa sắc màu lung linh
Giấu đằng sau bức tranh cuộc sống
Không thể đẹp hơn nên mỗi ngày âm thầm nhấn nhá
Đêm về trang giáo án chao nghiêng
Còn nhiều nữa số phận chung chiêng
Giấu đằng sau tiết học vừa mới điểm danh đã nghe trống giục
Là ngón tay em loang màu mực tím
Vẽ trái tim thầy - nét cọ nhuốm thời gian
CHẠM
chạm vào mưa chạm vào chưa
có gì mất có gì vừa đâu đây
giọt nhờn nhợt ướt hiên gầy
giọt bôm bốp vỡ dấu giày thời gian
giùng giằng gió mấy mùa sang
lạnh và không lạnh như đang cợt cười
vẫy tay người đứng bập bươi
cắm doi đất sạt lỡ trời tang thương
lần theo mòn mỏi vô thường
nhân tình giẫm thế thái cườm cổ chân
bỏ dùi trống dứt ui ầm
sợi dây rút ngược thăng trầm xuôi tay
chạm vào tỉnh chạm vào say
chén thù cụng chén tạc này ngửa nghiêng
chòng chành em bến thuyền quyên
cứ neo là đậu cứ niềng là bung
câu thơ ngày cuối đông cùng
gieo buồn giữa đám mạ chung thửa dồn
chắng gì mất chẳng gì còn
có chăng cũng chỉ một hòn đá kê
11\2016
Bình Địa Mộc

1 nhận xét: