Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2014

TRUYỆN NGẮN 66: HAI MẸ CON

(ảnh minh họa:nguổn internet)

Chị vùng dậy khỏi anh, khỏi khuya, khỏi cái cảm giác đàn bà hụt hẫng, rạo rực rồi lao nhanh về phía bếp, phía có nồi bánh tét bốc hơi sắp cạn nước. Chị ngồi xuống đẫn đờ quấn lại mái tóc bung bay sau lần ân ái vội vàng, đưa đôi đũa xới cơm vớt từng đòn bánh ra ngoài nia. Khói bếp, khói bánh quyện vào nhau lan tỏa, thơm lừng. Chị loay hoay nhẫm tính: 10 đòn để anh em du kích địa phương, 5 đòn đặt trên bàn thờ ông bà. Hết 15 đòn, còn lại 5 đòn cho anh đem theo chiến dịch lần nầy. Chị mỉm cười. Nụ cười cô dâu mới về làm vợ, làm đồng chí hậu phương vững chắc để chồng nơi tuyền tuyến yên tâm chiến đấu, cứ rúc ra rúc rích trong đêm ba mươi như nốt nhạc xuân tròn ủng. 

Chị đi cùng anh ra bến sông, đêm tháng chạp tối hoẳm mà cao xanh thì cứ vời vợi. Chị ôm anh thật chặt vào lòng, khẽ nói:
- Anh nhớ bảo trọng, đánh xong trận tết nầy xin phép đơn vị về với em, chúng mình vẫn còn tuần trăng mật đấy nhé. Em chờ!
Bất giác, chị quờ tay ra sau lưng đụng chiếc ba lô căng cứng, bóp bóp mấy đòn bánh và dặn tiếp:
- Bánh tét sắp nguội rồi đó, đói bụng thì anh cứ lấy ra ăn. Nếu hết, em sẽ nấu thêm rồi gởi ra. 
Anh tự tin trả lời:
- Vào chiến dịch có mấy má lo cơm nước, bánh trái đầy đủ, em yên tâm đi. Ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe là tốt rồi. 
Trấn an vợ xong, anh đặt lên môi cô ấy một nụ hôn ấm áp. Bấy giờ, bến sông đã bắt đầu lao xao bóng đồng đội, lao xao những bàn tay siết chặt, những đôi mắt ngấn lệ.

Anh đi rồi, chị tiếp tục dọn dẹp nhà cửa vô tình nhìn thấy mấy đòn bánh tét để trên bàn, lấy làm lạ, chị lại nhẩm tính:
- Ủa, lúc nảy mình tính 10 đòn để lại anh em du kích địa phương, 5 đòn đặt trên bàn thờ cúng ông bà. Còn lại 5 đòn anh mang đi, vị chi là 20 đòn nấu từ sáng tới giờ chẳng lẽ có ai bỏ thêm vào à. Sao bây giờ lại lòi ra 5 đòn nữa. Lạ thật, mà ảnh cũng vừa nói "vào chiến dịch có mấy má lo cơm nước" là ý gì ta. 

Sợ mình bối rối trước giây phút chia tay chồng nên có gì đó nhầm lẫn chăng. Nghĩ vậy, chị hối hả chạy ù ra bến sông may chi còn gặp anh để kiểm tra lại số bánh tét xem có bị bỏ sót bánh không. Chị càng chạy, bến sông càng xa tít tắp. Bầu trời đêm lập lòe ánh hỏa châu rơi. Từng chùm, từng chùm sáng tỏa. Vài tiếng đạn pháo lụp bụp, hoang hoải. Vài cơn gió đông đuổi theo chị, dùng dằng, khắc khoải. Chị rùng mình dừng lại. Bến sông vắng lặng, tất cả đã đi rồi, tất cả đã xung trận. Anh cũng thế!

Mãi sau nầy, chị mới biết đêm hôm đó anh đã lén hoán đổi 5 đòn bánh tét của chị thành 5 đòn thuốc nổ được chuẩn bị từ trước, để đem ra mặt trận đánh địch. Trong chiến dịch nầy anh đã cùng đồng đội đánh tan một đồn giặc ngay trong thời khắc giao thừa lịch sử. Và, anh đã dũng cảm hi sinh, vĩnh viễn nằm lại nơi chiến trường ác liệt, không quay về với chị nữa cho dầu “mình vẫn còn tuần trăng mật đấy nhé”!

Năm nay, còn gần một tuần nữa mới đến tết Nguyên Đán nhưng cái Ngân đã nấu xong bánh tét, cô hỏi mẹ:
- Trên bàn thờ bố vẫn đặt 5 đòn, đúng không mẹ?
Chị lặng lẽ nhìn xuống bếp, trả lời:
- Biết rồi mà còn hỏi, con gái vô duyên!
Ngân tinh tướng:
- Nhưng không hỏi có người buồn đó mẹ, mấy chục năm rồi vẫn vô duyên. Vẫn thi đỗ đại học, vẫn có người yêu. Thích nhỉ!
Chị mỉm cười, nhìn ra ngoài sân sắc mai vàng óng ánh, báo hiệu một mùa xuân nữa sắp về. Chị nhũ thầm trong bụng:
- Cảm ơn đồng chí chồng đã để lại cho em cái "vô duyên" nầy, nếu không thì buồn chết đi được.

Hương bánh tét thơm lừng tự nhiên lan tỏa. Nắng xuân chao dao!

Quảng Nam, 11.2014
Bình Địa Mộc 


1 nhận xét:

  1. Bỗng nhớ một mùa xuân náo nức ra trận năm xưa dù bây giờ đã nhạt đi nhiều !

    Trả lờiXóa