Thứ Tư, 22 tháng 7, 2015

THƠ 123 KHÔNG HẲN

(ẢNH PHƯƠNG DUNG - MỘC)

chỉ còn lại không hẳn mùi cứt trâu
làn hương cuối cùng bay theo em nốt
loài cỏ Sudan nhập về ngoi lên ngồn ngộn
tàu chuối khô sột soạt kéo trưa gầy


chú bọ ngựa treo mình lơ lững thân cây
ràn cái bụng vào giấc mơ xuống giống
củ khoai sùng may ra còn nứt mộng
chiền chiện kêu lau lách thật thà

chỉ còn lại chiếc cối đá tróc da
nghiêng mớ thóc mẹ giã trồi lên trụt xuống
vốc nước mưa ngập bàn tay luống cuống
lùa ánh đèn leo lắt một đêm xưa

gốc mít sần sùi giấu vẽ già nua
ngọn gió Nồm thổi qua quét mòn tháng bảy
đổi nắm xôi Phú Ông phe phẩy
Thằng Bờm cười tròn ủng chiếc quạt mo

chỉ còn lại trang cổ tích tròn vo
mảnh vườn xưa lòng vòng mùi hương cũ
cơn lốc trái mùa hất nỗi buồn cỏ cú
lòi câu thơ không hẳn viết cho mình …

tháng 7, 2015
BÌNH ĐỊA MỘC


2 nhận xét:

  1. Ui, mình mới uống cà phê xong (dạo này lại nghiện NESCAFE, sản xuất tại Khu công nghiệp Biên Hòa), rồi qua thăm bạn.
    Mình thích bài thơ này về mặt ngôn từ mới, lạ, có thể nói là có sáng tạo (bạn xem lại cụm từ giấu 'vẽ' già nua nhé, sr)...
    P/s: Mình đã trả lời lời bình: khi nào có bóng chuyền bãi biển thì báo cho mình.

    Trả lờiXóa