(ảnh minh họa: nguồn internet)
Cái Loan lúi húi tiếp tục thắp ba nén nhang nữa rồi sụp lạy bà xác. Mặt mày bơ phờ bởi gần một buổi rồi nhưng chị chưa chịu "về". Bỗng bà xác giật người một phát, hất ngược mái tóc bung thùa ra sau lưng, mắt trợn trắng, đầu gục gật, miệng thều thào rằng ...
Hôm đó, nhà có khách đột xuất chị vội vàng chạy xe ra chợ mua chút thức ăn, trên đường về qua khúc cua gần ngã tư thì bất ngờ có ba thanh niên mặt mày trắng hếu, bay ra ngán đường. Người vút tóc, kẻ béo má, thậm chí người kia buông lời suồng sã chọc ghẹo. Chị sợ quá, dựng xe, năn nỉ: em lạy các bác, em là gái đã có chồng, các bác tha cho em, em còn phải làm vợ, làm mẹ, lo cho chồng, cho con nữa ... con gái trinh nguyên ngoài kia còn khối người xinh đẹp hơn em mà.
Một người trong số đó, cười hề hề nói: nhưng bọn chúng tuy đẹp nhưng kiêu căng tự phụ lắm, em mới chính là phụ nữ chuẩn mực, đức độ, bao dung. Đẹp nhưng có nhân cách, nhân hậu, rất đáng khen, đáng nể, hãy về làm vợ bọn anh đi. Nói xong họ túm tóc chị xô mạnh về phía chiếc xe tải đang chạy tới, nhưng may mắn thay, cạnh đó có một bác xe ôm lao ra ôm chị quẳng vào lề đường. Chị thoát chết chỉ trong gang tấc.
Mãi sau nầy chị mới biết bác xe ôm kia chính là người hàng xóm, ông ta bị ung thư gan chết cách đây bảy năm. Ông ấy tên Luân, ở gần nhà chị, ông ta biết chị, biết hoàn cảnh, lòng chung thủy và trách nhiệm khá tốt nên ra tay cứu mạng. Âm dương tuy cách trở nhưng lòng người vẫn bao dung, gần gũi là thế. Sau lần chết hụt đó, chị trở về, tìm đến nhà bác Luân im lặng, thắp ba nén hương tỏ lòng thành kính biết ơn vô hạn trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Nhưng rồi. Số chị phải chết, đến chết nên trong một lần chị đi làm về, bất thình lình một người đàn ông điển trai lẽo đẽo theo chị, đến gần trường học, hắn đạp chị một phát, chị tấp vào chiếc xe máy ngược chiều ngã xuống, đập đầu xuống đường, vỡ sọ não chết. Chị bắt đầu cuộc sống của người âm luôn luôn cách trở với dương gian.
Trong cơn đau đớn tột cùng, chị loáng thoáng nghe gã kia thều thào rằng: em ạ, em đẹp quá đi, mà hồng nhan thì phải bạc phận thôi, nếu sống thì cuộc đời em sẽ khổ, sẽ bèo dạt mây trôi, sẽ bồng bềnh xuôi ngược mười hai bến nước. Chết trước cho khỏe ma em ạ, còn bọn anh cũng vạn bất đắc dĩ phải lôi em xuống mồ vì thế giới nầy cũng cần phải tồn tại, phải đủ lực lượng để lao động sản xuất, để tham gia hoạt động các phong trào văn hóa nghệ thuật như trên dương gian. Âm dương phải luôn luôn hòa quyện, liên lạc mật thiết với nhau thông qua một bức màn. Đó là màn đêm u tối!
Chị tiếp tục "giáng" vào xác lần nữa và kể rằng ...
Giờ đây chị đã mồ yên mã đẹp rồi, chỉ tội nghiệp anh và các con, thôi, số phận đã an bày, mong mọi người hãy bình tâm vui sống, hẹn kiếp sau gặp lại. À quên, hồi còn sống chị có mắc nợ anh Bảy cuối xóm một khoản tiền không rõ là bao nhiêu. Cái Loan nhớ hỏi lại và trả hộ cho chị. Bởi, bất cứ một món nợ gì từ tình, tiền, thù, hận, ân, nghĩa ... mà không trả kịp thì lãi sẽ theo thời gian mà chất chồng lên cho đến khi vỡ nợ cũng đồng nghĩa với việc trắng tay. Đấy cũng chính là bi kịch đời người!
Bà "bóng" Nhung - người ngồi xác cho buổi cầu hồn chị mới nói hết những lời lẽ trên bằng một giọng lưỡi the thé, tiếng được, tiếng mất cho gia đình nghe. Nói xong bà Nhung dập người ra sau chiếu, phọt phèo nước miếng, bất động phải đến hai chục phút sau mới hồi tĩnh rồi ngửa tay đòi ... ba triệu đồng tiền công!
Sài Gòn, ngày 15.03.2014
Bình Địa Mộc
hí hí.... bác viết thế nhưng có tin là có thế giới bên kia ko nhỉ???...
Trả lờiXóacó chứ, bác Mưa Rừng Già, í lộn, rừng Chiều vui nha!
XóaChà, đọc qua truyện nầy thấy Mộc có giá gớm.
Trả lờiXóa" Chị" dù có đẹp mấy, đoan trang mấy, chung thủy mấy cũng không qua nổi một anh Mộc với bài thơ" Ăn Trộm Mùa Thu"
Gía 3 tiệu đồng cũng phải thôi. NT mà là phụ nữ đám trả 100 tiệu nữa là.
Chừng nào đăng bài " Ăn Trộm Mùa Thu" vậy Mộc.
ĂN TRỘM MÙA THU
Xóaanh giấu mùa thu giữa đụn mo cau
chỗ ngày xưa mẹ bó cơm cho cha đi rẫy
khói bếp thơm thua cuộn vòng bao dấu hỏi
năm nay nhuần mưa có kịp về chăng
anh giấu mùa thu vào chiếc gàu giai
đêm trăng sáng dân làng rũ nhau tát nước
giọt mồ hôi như rượu nồng say khướt
nhỏ xuống đồng vết nứt nẽ chân chim
anh giấu mùa thu đôi quang gánh bong niền
đợi giáp hạt quẩy mái gà tơ đi bán
củ khoai sùng ăn nép mình sau mầm lá
phiên chợ buồn rây mịn nỗi lo toan
anh giấu mùa thu máng xối nhà ngang
giấc mơ khuya giật mình đánh võng
con heo nái đói lòng gặm móng
nồi cám khê thông thốc từ chiều
anh giấu mùa thu ong ong ống tre
hạt giống cuối cùng vỡ ối
nghe mạch chảy thời gian thao thiết gọi
tiếng tù và hối hả bước đàng trai
bao năm rồi hồn chửa phôi phai
giấu hết yêu thương âm thầm dĩ vãng
em có về không để anh còn trao nhẫn
kết bởi lá vàng ăn trộm mùa thu ...
Sài Gòn, thu 2012
BĐM
Bài thơ quá hay đó mộc! Còn bài viết trên thì... quá nhảm! hehe...
Xóanè mộc, bạn quá nhạy cảm đó, và đó ko phải là cốt cách của một người luôn được mọi người tán dương là vui tính. Với bạn bè, cái câu:"Sao mày nói nhảm dzị?" là một câu rất thường và bản thân tui chẳng thấy can hệ gì khi được nhận cái từ đó. Nếu ở vào trường hợp chỉ mới biết lần đầu, hoặc trong khi cãi cọ, thì đó mới là từ... đáng tranh cãi. Niềm tin của mỗi người thì đó là quyền của người ta, Giáo rất biết điều đó. Nếu cái từ giỡn chơi thân thiết của Giáo đã đặt ko đúng chỗ thì cho Giáo xin lỗi mộc. Nhưng nếu nhớ ko lầm thì chính mộc cũng hay... nói giỡn trên blog người khác mà chủ nhà cũng thấy... có mùi vĩa hè đó! Bởi vậy chơi blog, nếu quá nhạy cảm thì dễ mất bạn và xảy ra tranh cãi ko đáng có. Xin lỗi mộc lần nữa và từ đây Giáo xin chừa! hic...
Xóahihihi, ai có nói chi mô mà giận dữ rứa hè ... nghe anh 6 nói "chọc thử" thì biết nên bắt chước đó thôi, sáng ni và những sáng kia nữa sg nắng, nóng nên đôi khi người bị "tẩu hỏa nhập ma" í mà, thông cản nghen, lần sau qua "nhảm tiếp" hổng sao đâu, vui!
XóaChuyện của anh đọc thấy giật mình /
Trả lờiXóaÂm dương ẩn hiện chuyện tình khó san./
Mộc nghe kể lại và viết đấy thôi, chuyện có thật anh ạ!
XóaThật liêu trai.
Trả lờiXóacảm ơn anh đã ghé thăm, chúc anh vui!
Xóa