Thứ Ba, 14 tháng 3, 2017

HẠ MÀN - THƠ BÌNH ĐỊA MỘC


những chiếc mặt nạ sắp phân hủy
***
một người khác tôi
chạy vào khu vườn cắm đầy biển cấm các loại
uống rượu bia giờ hành chánh
nói tục chửi thề trong nhà trường
nhận quà cáp biếu xén nơi công sở
****
đằng sau chiếc mặt nạ
mang hình ảnh nghiêm nghị đồng chí bí thư
bản lĩnh hơn người ông chủ tịch
nụ cười thân thiện bà giám đốc
bất cứ mọi lúc mọi nơi
**** 
bỗng dưng trận cuồng phong ập đến
xô ngã biển cấm lột trần lớp mặt nạ phết vàng
lòi ra anh lái xe tội nghiệp
bác bảo vệ hợp đồng
cô nhân viên đánh máy đáng thương
*** 
một người khác tôi
mang theo chiếc mặt nạ bằng bột giấy tái sinh
hộp cơm bụi rẽ mạt
bữa tiệc sinh nhật triệu đô
quán ăn từ thiện dành cho sinh viên
*** 
nhúng vào tinh thần vì một thế giới văn minh
không vứt rác bừa bãi
không khạc nhổ tùy tiện
không vẽ bậy lên tường người khác
kể cả những chiếc mặt nạ sắp phân hủy
*** 
có thể
***
có thể ngày mai anh mới làm thơ tặng em
còn ngày kia
ngày kìa
hoặc không còn ngày nào nữa
bởi câu thơ hôm qua lặm vào sương gió
bước chân liêu xiêu phiên chợ cuối cùng ướt sũng
cái lạnh tê người
rung câu lục
cái rét bầm môi
cắn câu bát vỡ toang
***
có thể sau ngày tám tháng ba mới tặng hoa
còn ngày chín
ngày mười
hoặc không còn ngày nào nữa
bởi hoa sắp phai trong chiếc mẹt cùn chị hàng rong
nhụy sắp rữa trong tay cô bạn sinh viên
ngay cổng trường chờ những bậc phụ huynh hào phóng
bởi hương sắp tàn trong mảnh vườn thiếu nước
cả ánh sáng
lẫn oxy
*** 
có thể tháng tư anh mới mời em đi ăn
còn tháng năm
tháng sáu
hoặc không còn tháng nào nữa
bởi quán phở vỉa hè bị phong tỏa
quán bún đầu hẻm đóng cửa vì an toàn thực phẩm
bởi thu nhập của anh sắp chuyển ngân hàng
không có chỗ cho khoản chi tiêu ngoài kế hoạch
các lễ hội đình đám vu vơ
*** 
có thể năm sau hoặc vài năm nữa
anh sẽ tặng em cuốn sách viết về chiến tranh
các mẹ các chị băng rừng vượt suối
gùi đạn
khiêng thương
ngày đêm giáp mặt quân thù
nhánh lan rừng vội vàng cài lên ngực áo
một năm mười hai tháng
một tháng ba mươi ngày
ngày nào cũng chiến đấu hi sinh
bởi tinh thần ngày mồng tám tháng ba bất diệt
*** 
hạ màn
*** 
nhập vai bạn bè uống cà phê
nơi quán gió giọt mưa rơi thầm lặng
một thời đắm đuối
một thời hờ hững bằng không
đối diện bờ vai gầy rộc
đối diện đôi môi khô khốc
nói một câu cũ càng đại loại cái giọng ấp úng chu choa
gỡ sợi tóc vương dài trên má tự nhiên thấy lòng bổi hổi
*** 
bữa ăn kéo ghế nhích lại gần
xới lớp cơm giữa nồi úm khói
đêm mắc mùng ngồi rình con muỗi vo ve
kéo tấm chăn sợ hụt
sửa chiếc gối kê lệch
sợ mai ra đường ngọn gió loay hoay
canh ba gà gáy giật mình rón rén bước xuống bếp nhen lửa
con mèo buồn bã bỏ đi
*** 
ngồi đằng sau yên xe
quay tới quay lui nhắc đá chân chống
cánh tay khẳng khiu lòn ra trước bụng thể hiện một cái ôm
lần từng hạt nút quên cài
áp ngực vào giữa lưng
mỗi lần qua ổ gà lắng nghe con tim thổn thức
giữa dòng người xuôi ngược
tự hào được làm vợ anh
*** 
khi phân đoạn này chấm dứt
bi kịch kia kết thúc vai diễn đàn bà
em trở thành khán giả
chỉ xin được giữ lại trong vỡ tuồng hạnh phúc của mình
giọt mưa tí tách hôm nào
con muỗi khát máu ngày nọ
con mèo bỏ đi dưới bếp
để lấp khoảng trống cô đơn mỗi lúc đêm về
**** 
bình địa mộc
8\3\2017

1 nhận xét: