(ảnh Mộc / nhà báo - nhà thơ Huỳnh Trương Phát)
Mẹ về hưu, chẳng đi đâu nhưng theo thói quen công chức ngày nào bà cũng đọc ít nhất hai tờ báo. Một, tờ Nhân Dân để biết mối quan hệ của đảng với dân đang ở mức độ nào đặng hướng cho con nên theo ai. Hai, tờ Phụ Nữ để biết phận làm vợ, làm mẹ, làm dâu nó ra làm sao nhằm bày cho con gái cái thiên chức tuyệt vời ấy. Âu cũng là việc nên làm. Nghĩ vậy, bà mỉm cười ra mở cửa.
Thằng Hai (thứ 2) trên tỉnh về thăm mẹ đúng vào lúc bà suy nghĩ nên hướng cho con trai theo đảng đến cùng, sau khi đọc bài báo sáng nay về chống tham nhũng. Đề tài muôn thuở, nhưng cái thuở ban đầu "nằm gai nếm mật" chỉ thoáng qua vài dòng thôi, bởi có nói đến, có nhắc lại cả trăm lần đi nữa thì cũng mấy ai nghe, ai nhớ chứ.
Bà buộc miệng: Hai nè, mẹ hỏi thiệt, vừa rồi nghe nói con mua thêm mấy trăm hec - ta đất ở sau lưng ủy ban huyện đến mấy tỷ đồng. Tiền ấy ở đâu ra thế, trong khi lương vợ chồng con chỉ đủ sống qua ngày. Giỏi lắm dư vài chục ngàn mua cho mẹ lon sữa?
Con trai kéo ghế lại gần, nắm tay bà thủ thỉ: thưa mẹ, tiền của bố để lại đấy. Mẹ giật mình, rút bàn tay gầy đét lại, lẫy bẫy mắng: mầy nói láo, cả đời bố đi theo cách mạng cuối cùng có mỗi căn nhà cấp 4 tuềnh toàng nầy với cuốn sổ hưu triệu mấy bạc một tháng, nhưng khi chết cũng hết luôn. Sao con lại nỡ vu không cho bố mình thế hử!
Con trai chậm rãi trả lời mẹ từng tiếng một: Dạ, đúng rồi, chính sự liêm khiết, chí công vô tư, tuyệt đối trung thành với đảng là ... tiền đấy mẹ. Có điều, "tiền" ấy nằm trong nhận thức tư tưởng, trong cái "tôi" cách mạng vô sản chứ không có thực, nó rất mơ hồ, luôn luôn mơ hồ. Chính vì vậy, nhiệm vụ của chúng con bây giờ là phải biến nhận thức tư tưởng của bố mẹ thành hành động cách mạng thiết thực, cụ thể. Phải làm ra thật nhiều tiền, phải giàu lên nhanh chóng bởi, dân có giàu thì nước mới mạnh mẹ ạ.
Mẹ định ngắt lời con trai nhưng lại thôi. Trong cơn tức giận bà loáng thoáng thấy hai vợ chồng mình ngày xưa, dích dắc trên chiếc xe đạp cà tàng mỗi năm đèo nhau về quê ăn tết. Ăn tết xong lại xin một mớ bánh trái, thịt thà, rau cỏ ... chở lên thành phố để dành ăn đến hết tháng giêng.
Và, trên đường đi, có một lần con gà trống thiến chẳng may sổ lồng bỏ chạy, hai vợ chồng bà vất cả xe, cả con trai để quần nát cả một cánh đồng mới bắt lại được. Bất giác bà rùng mình tự hỏi: con gà cũng là tài sản ấy chứ!
Sài Gòn, 7.4.2014
Bình Địa Mộc
Truyện có sức lôi cuốn nguời đọc.
Trả lờiXóaAnh vui nhiều.
cảm ơn em, đã động viên anh mộc, chúc em vui!
Xóahay đó dê cha.
Trả lờiXóadê cha với dê con bữa mo mần quả ... cỏ đi nha!
XóaThằng này dốt. Bảo con trúng số hay nuôi heo có phải vui hơn không.
Trả lờiXóaNhưng giác quan thứ sáu vẫn báo cho mẹ biết con nói xạo Thu ạ!
XóaHê hê...
Trả lờiXóaBữa ni nhà MỘC vắng chân dài...góp hai cái chân teo. Thế mà cũng đòi nói chiện CHÍ HƯỚNG....Buồn ghê
bác Hoài Sơn nói thế Mộc nghe thế, chắc phải quay lại ảnh nude thôi, thiếu nó blog Mọc như thiếu lửa, hihihi!
Xóa"Con hơn cha là nhà có phước " nhưng đất nước vô phúc ,mâu thuẫn nhỉ ?
Trả lờiXóarất mâu thuẫn anh ạ nhưng nếu sống như cha ông thì vất vả lắm, còn hể hơn hơn một tí là vi phạm ... nội quy ngay lập tức, mà làm nhà nước thì tất cả phải hưởng lợi từ nhà nước đúng không anh, kể cả hối lộ, tham ô nữa ...
Xóa? ( thế đủ hả anh Mộc )
Trả lờiXóavâng, thế là ok rồi, mai anh sẽ nói má mang trầu cau qua nhà xin hỏi / cưới lun một lần thôi, tks em đã chấp nhận làm ... chị anh, ui quên, làm chị ... vợ anh!
XóaTruyện ngắn rất gọn,nhưng gợi ra nhiều điều thời sự dông dài .....
Trả lờiXóaChúc anh mộc viết khỏe và thành công !
cảm ơn anh Quỳnh đã ghé thăm và chia sẻ , chúc anh vui!
Xóa