Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014

THƠ 97: NÓI VỚI CON

(ảnh Mộc)

Bố già rồi cuối xuống mà đi
Dò giẫm bước mong sao cho khỏi ngã
Con còn trẻ ngước lên khắc biết
Ai trước mặt mình nhằm tránh qua bên

Bố con ta chấp nhận lênh đênh
Để ra đi mỗi người một hướng
Nhưng mẹ kêu nhớ quay về kẻo trễ
Cuốc xe chiều bàng bạc khói sương

Điểm giao nhau giữa những con đường
Là cột mốc nối hành trình số phận
Hãy sáng suốt cân bằng thế đứng
Để bắt đầu từng chặng tiếp theo ...

Quảng Nam, 9.2014
Bình Địa Mộc 

(ảnh Đỗ Thanh Tịnh - con trai đầu của Mộc)


6 nhận xét:

  1. Cái suy ngẫm này rất hay ,Mộc ạ ! Vậy là cái đất Quảng ấy có nhiều chuyện để người ta tran trở nhỉ ?

    Trả lờiXóa
  2. Hay lắm chú Mộc à, lâu rồi thấy chú đổi cái kiếng trong chú phong độ hơn đấy.!

    Trả lờiXóa
  3. Dậy con từ thủa lọt lòng
    Đến khi lưng còng, vẫn nhắc nhở con

    Bài thơ nghe có gì đó trăn trở quá Mộc ạ!

    Trả lờiXóa