Thứ Tư, 8 tháng 10, 2014

CHUYỆN THỜI SỰ


(ảnh minh họa: đăm chiêu - nguồn internet)


P/s: Mấy bữa nay nghe người ta đồn um chuyện ông quan nọ bàn về vấn đề tham nhũng ví như diệt chuột. Rằng trước khi đập con chuột phải nghĩ đến cái bình. Con chuột chết đồng nghĩa với việc bể cái bình. Tiếc thật, nên cũng tùy theo con chuột và nơi ẩn nấp của nó có thể cái bình, cái hủ mà cân nhắc giá trị đối xứng của nó trước khi diệt "nó". Âu cũng là sự trăn trở thấu tình đạt lý của người á đông chúng ta thiên về tình hơn là lý.


Nội dung diệt chuột nầy Mộc cũng đã nói cách đây 2 năm trong một truyện ngắn Bẫy Rắn đã đăng tải trên blog, và một số trang web rồi. Nay chỉ xin nhắc lại vậy thôi!

Hôm nay lại nghe một thông tin có vị lãnh đạo nọ đã về hưu phát biểu đại ý rằng: trái tim còn đập là còn cống hiến, cống hiến đến hơi thở cuối cùng. Mộc xin mời các bạn xem tiếp một truyện ngắn cũng nói về nội dung nầy cách đây một năm, cũng đăng trên blog nầy và một vài trang web khác. 

Đây cũng chỉ là sự trùng lặp ngẫu nhiên thôi chứ Mộc không có ý so sánh mình với các bậc cao quan trên các bạn ạ. Mong có sự thông cảm, nếu có gì phạm húy xin cúi đấu xin nhận tội.

Trân trọng cảm ơn!

Truyện ngắn Xin Lỗi Đồ Chó của Bình Địa Mộc

Một buổi sáng cuối tuần, lão Vội đang ngủ bỗng nghe tiếng chó sũa, lão giật mình bật dậy, mở cửa chạy ra sân quát:
- Chúng mày có im ngay cho lão ngủ không, chúng mày có biết người già thường khó ngủ hay sao mà cứ dong mõm lên sủa vang trời đất vậy hả đồ chó?

Nghe lão chửi xong, thế là cả một bầy chó liền xông lên thi nhau sủa, con thì rống, con thì rú, con lại tru ... mỗi lúc một to theo kiểu "sủa cho bỏ ghét" đến cả làng cũng không ai ngủ được chứ chẳng riêng gì lão. Đến nước nầy rồi lão mới chợt hiểu ra vấn đề (thế mới làm người chứ, nếu không hiểu hóa ra là chó à), nên lão tĩnh ngủ hẳn ra rồi xuống giọng nhỏ nhẹ:

- Thôi, cho lão xin lỗi, lão có hơi nặng lời với chúng mày, cho phép lão gởi lời xin lỗi đồ chó đến tất cả họ nhà chó chúng mày nhé!Nghe vậy, cả bầy chó im phăng phắc, vẫy đuôi kéo nhau ra về. Duy nhất chỉ có một con biết mình bị lão "chơi chữ" nên lặng lẽ bước đến bên lão, nằm xuống, cuộn tròn vào hai bàn chân lạnh ngắt của lão, hơi thở từ nó tỏa ra ấm áp lạ thường. Bất giác lão cuối xuống vút ve nó và thủ thỉ:

- Mà nè, nói thì nói vậy thôi chứ người thực sự có lỗi là lão chứ không phải là lũ chó nhà mày đâu, đáng lẽ già rồi nên chết quách đi cho xong chứ sống làm gì mà ngủ với chả thức chứ chó!

Nghe thế con chó đứng phắt dậy, ngước mắt lên nhìn lão rồi lắc đầu, rung tai chứng tỏ rằng nó không hiểu gì cả. Việc nó ở lại với lão chưa chịu về chẳng qua là vì nhà của chủ nó xây dựng trái phép nên đã bị nhà nước đập mất rồi. Nó là thành phần lang thang cơ nhỡ mới của thành phố nầy đấy lão ạ!

Tuy nhiên sự im lặng của nó làm cho lão tức mình nên lão lại quát, lại chửi:
- Đúng là đồ chó thật!


Sài Gòn, 18.05.2013 
Bình Địa Mộc 


Mời xem lại Truyện ngắn Bẫy Rắn theo đường link nầy
http://binhdiamoc123.blogspot.com/2013/02/khai-but-au-nam-truyen-ngan-6bay-ran.html

8 nhận xét: