(ẢNH MINH HỌA: NGUỒN ALBUM MỘC)
Đúng hẹn, chị Quỳ đến khách sạn X, leo lên cả chục bậc thang rồi dừng lại trước cửa phòng 208 thở thổn thển. Mấy phút sau chị mới lấy lại bình tĩnh, môi mím chặt, tay gõ cửa cốc, cốc, cốc cửa phòng từ từ hé mở. Nhưng mắt chị vẫn nhắm nghiền, cái khẩu trang vẫn bịt kín mặt, chị nghe một tiếng chào, một tiếng chân. À không, thêm một bàn tay nữa khẽ chạm vào người chị. Chị đoán, chắc là của “khách hàng”. Rồi, nhoằng một phát người đó kéo chị vào bên trong sém chút nữa té nhào. Cạch, cửa phòng khóa lại, cũng đồng nghĩa một thế giới khác mở ra với chị. Thế giới của những người hiếm muộn mua bán tinh trùng với nhau. Thoáng rùng mình, chị ngồi xuống ghế, hỏi vài câu trắc nghiệm như tên, tuổi, quê quán … theo đúng kịch bản đã trao đổi trước trên mạng rồi chờ.
Theo thỏa thuận ban đầu chị - người mua, có quyền dấu mặt không cho người bán thấy. Đồng thời người bán, sau khi “giao hàng” xong không có quyền đòi hỏi thêm bất cứ điều kiện gì, kể cả số lần quan hệ, ngoại trừ phía người mua chủ động liên lạc khi thấy có nhu cầu, tất nhiên là phục vụ cho việc thụ thai. Và, khi đã có kết quả rồi mặc nhiên hợp đồng mua bán chấm dứt thông qua phiếu khám thai của bệnh viện. Từ đó, suốt mấy tháng nay, dường như ngày nào chị cũng học thuộc lòng các điều khoản nầy, kể cả việc “giao hàng” không quá 3 lần trên một cuộc gặp. Chị vừa lẫm nhẫm … 3 lần có chịu nổi không ta, vừa nhìn lại đối tác một lần nữa. Đúng như lời rao bán trên mạng. Hắn (tạm gọi như vậy đi), trạc 25 tuổi, không đẹp trai nhưng thân hình rắn rỏi, nước da ngăm đen, tóc xoắn. Chi tiết nầy làm chị chú ý bởi, đứa bạn cùng công ty mách rằng “đàn ông tóc xoắn khôn ngoan, đa cảm, dễ ngoại tình, hay ruồng bõ vợ con”. Thảo nào, hắn không đi bán tinh trùng mới là lạ. Xí!
Chị còn đang mơn man suy nghĩ có nên ươm cái giống “ngoại tình” ấy vào người mình không thì hắn đã đặt chị nằm xuống, nhẹ nhàng cởi từng cúc áo chị ra. Từng cử chỉ êm ái có phần điêu luyện của hắn làm chị giật mình, co giúm người lại. Hình như hắn đã phát hiện ra điểm yếu của đối tác nên đứng phắt dậy cởi đồ mình ra trước. Chị lại nhắm mắt, nghiêng người qua một bên … tưởng tượng. Hắn, trong tư thế Adam, nằm xuống bên cạnh chị, hai tay tiếp tục gỡ hết những gì còn lại trên mình chị như một thứ của nợ không cần thiết, chí ít là lúc nầy. Lúc hắn phải nhanh chóng biến chị thành một Eva của hắn. Và, cái gì đến sẽ đến đúng như qui luật vận hành của tạo hóa. Cuộc mua bán tinh trùng chóng vánh trôi qua, chị bật dậy, dúi vào tay hắn cái phong bì tiền mà vợ chồng chị đã chắt chiu, dành dụm suốt cả năm nay, rồi vội vàng mặc quần áo vào, mở cửa chạy vút ra ngoài như ma đuổi. Chị, đã bỏ lại chị, lại hắn, lại niềm hoang hoải rắc đầy hẫng hụt pha chút thèm thuồng, tiếc nuối của cuộc ái ân bắt đắc dĩ. Chị lật đồng hồ lên xem khoảnh khắc định mệnh đó là 12 giờ 5 phút, ngày 17 tháng 3 năm 19**. Anh vẫn đứng bên kia đường chờ chị, kế bên cây trụ điện lặng lẽ như người mất hồn!
Còn hôm nay, sau hơn 20 năm làm mẹ chị đã nuôi nấng và chăm sóc “món hàng” của hắn trao cho chị, giờ đã trưởng thành thật sự, nếu nói theo thuật ngữ kinh tế thì đấy là một hợp đồng mua bán sòng phẳng có hiệu quả, đạt yêu cầu. “Bên bán” đã cho chị 1 cô con gái rất dễ thương, nước da ngăm đen nhưng tóc không xoắn tít, nghĩa là không mang tư tưởng ngoại tình … như hắn. Hôm nay, chị sẽ đứng ra gã chồng cho con gái mà không phải là hắn với tư cách là bố đẻ (theo một ý nghĩa thuần túy nào đó), cũng chẳng phải là chồng chị vì sau khi chị có thai được mấy tháng, anh ấy đã chủ động li hôn với lý do rất phản trắc rằng “chị đã lên giường với người đàn ông khác”. Mặc dầu trước đó anh ta đồng ý cho chị đi mua tinh trùng. Quá phủ phàng!
Nhà trai sắp đến coi mắt nó rồi. Chị cười, nụ cười của bà mẹ đơn thân lỡ nhỡ. Tiếng gõ cửa lốc cốc quen thuộc, ám ảnh vang lên, chị thụt người lại sau để trấn tỉnh giây lát rồi bước ra mở. Một đoàn khách 4 người chậm rãi bước vào. Họ nhẹ nhàng tháo giày, cất mũ, đặt mâm lễ lên bàn … chị hồi hộp theo dõi từng cữ chỉ, hành động. Và, thật bất ngờ, người đàn ông tóc xoắn tít bước ra trước thưa:
-Tôi tên là Bình, bố thằng Nam, bạn trai của cô Hương nhà chị. Tôi xin phép được giới thiệu. Đây là bác … kia là chú … người đứng kế chị là cô …
Vừa nghe đến đây. À không, vừa nhìn thấy … “anh sui” chị muốn quỵ người xuống nhưng kịp thời bình tĩnh nghe họ chia sẽ hết mục đích, lý do thăm nhà, dạm hỏi con Hương nhà chị lần nầy. Chị, cũng lần nữa quan sát thật kỹ, đúng là “hắn” rồi. Hắn, từ từ mở cửa. Hắn, một tiếng chân, một tiếng chào … rồi nắm tay chị kéo vào trong khách sạn, sém chút nữa ngã nhào. Chị còn nhớ như in trong đầu, cái khoảnh khắc định mệnh của 20 năm về trước. Lẽ nào, con trai của hắn bây giờ lại đi lấy “con gái” của hắn về làm vợ hay sao. Không được, dứt khoát không được. Như thế là loạn luân, biết chưa “hắn”, hắn. Chị gào lên rõ to, những chẳng ai nghe. Rõ chán!
Mấy hôm nay trời chuyển, cộng với tâm tư trĩu nặng về “hắn” chị đổ bịnh. Cùng với cơn đau dạ dày mãn tính. Vật vã, quặn quại suốt cả tuần rồi, Hương lại tăng ca liên tục vì cuối năm hàng nhiều. Chị nhoài người lấy điện thoại, bấm máy … rồi lại tắt. Số máy của “hắn” Hương ghi lại trong sổ để khi cần liên lạc, không biết có đúng không mà chẳng thấy hồi chuông. Lần nữa chị lại bấm máy, bấm máy. Và, “hắn” đã alo, chị hỏi vội:
-Có phải anh Bình, bố của Nam không ạ, tôi là mẹ Hương đây!
-Vâng, đúng rồi, thưa chị có việc gì không ạ!
-A, không có gì, anh khỏe không?
-Cảm ơn, tôi vẫn khỏe, cháu Hương hôm nay có đi làm không vậy?
-Có, cháu tăng ca liên tục, ở nhà một mình hơi buồn, tôi có chuyện cần trao đổi với anh nhưng ở đây thì bất tiện, tôi có thể hẹn gặp anh một nơi khác được không?
-Vâng, được chị ạ, miễn là nơi đó không quá xa thành phố vì dạo nầy sức khỏe tôi không tốt nên ngại đi xa lắm!
Chị đến khách sạn X, có khá nhiều thay đổi sau hơn 20 năm thăng trầm của thành phố. Đường mở rộng ra, cổng khách sạn thụt vào bên trong, mầy hàng cau tàu xưa kia biến mất, thay vào đó là một bồn hoa cúc dại, những bông trắng li ti, hoang dã cứ như thẹn thùa trước con người mỗi ngày một lịch lãm, văn minh. Sau một hồi do dự, chị đến quày lễ tân hỏi thuê ngay phòng 208, cũng may phòng nầy còn trống. Chị bước vào thang máy, không như ngày xưa “leo lên mấy chục bậc thang, thở thổn thển” rồi bước vào phòng, thu mình lại trên giường, mắt nhắm, chờ tiếng gõ cửa. Trong khoảnh khắc hiếm hoi nầy thời gian như lẫn lộn, cắt dán lung tung. Vừa như khép lại một quá khứ đau buồn của bà mẹ đơn thân, hiếm muộn; vừa như mở ra một tương lai chẳng vui vẽ gì một khi hậu quả của việc mua bán tinh trùng theo cảm tính, chủ quan của con người.
Tiếng gõ cửa, tiếng chân, tiếng chào … đã cắt ngang dòng suy nghĩ của chị. Hắn đã đến. Và, dường như người đàn ông nầy đã nhận ra điều gì bất thường trong cuộc gặp “chị sui” hôm nay. Ông ta chợt nhận ra mình của hơn 20 năm về trước “đặt cô ấy nằm xuống, từ từ gỡ từng cúc áo” tại căn phòng 208, khách sạn X nầy. Bất giác ông ta quỳ xuống, nói:
-Thưa chị, có phải chị là người hiếm muộn ngày xưa không ạ?
-Đúng rồi, chính tôi là người đã đi mua tinh trùng của anh. Và, “món hàng” anh bán cho tôi ngày xưa bây giờ chính là con Hương sắp sửa về làm dâu nhà anh đấy!
Ông ta bàng hoàng hỏi lại:
-Hả, thiệt không chị?
Chị gật đầu, ngẹn ngào nấc từng tiếng:
-Nhưng tại sao lại là nó, là tôi, là anh cơ chứ!
Chị khóc, những giọt nước mắt nóng sôi lăn dài trên đôi má của người mẹ bất hạnh nghe rát rạt. Anh sui đỡ lời chị:
-Thưa chị, nhưng thằng Nam là con nuôi của tôi. Ngày xưa do bán quá nhiều tinh trùng cho nên khi lấy vợ tôi bị vô sinh chị ạ, giống như là quả báo ấy. Nhưng cũng như chị, để níu kéo hạnh phúc gia đình, vợ chồng tôi phải đi xin con nuôi, là thằng Nam bây giờ!
Chị thẩn thờ rời khỏi khách sạn, vội vã băng qua đường, ngang chỗ cây trụ điện ngày xưa, chị loáng thoáng thấy một gã đàn ông đứng chờ. Anh ta cuối gằm đầu xuống, chiếc mũ lưỡi trai che khuất một nửa khuôn mặt đau khổ, hai bàn tay bấu chặt vào nhau vốc vếch. Một cơn gió đông thoáng qua, thổi tung hết mọi thứ trừ chiếc khẩu trang vẫn che kín mặt chị …
Quảng Nam, 11.2014
Bình Địa Mộc
Trả lờiXóaHột Vịt Lộn Long An và bài học 'biến rác thành tiền'
http://vophubong.blogspot.com/
Lau ngay qua tham ban...chuc an lanh,vui ve...
..
cảm ơn bạn đã ghé thăm, chúc bạn vui
XóaMay rồi cũng happy end !
Trả lờiXóamay mắn là yếu tố cấu thành chiến thắng mà anh
XóaQuả là cũng may mắn thiệt. Thôi chúc mừng cho đôi trẻ và chúc mừng cả ông " bố chồng" và bà mẹ vợ
Trả lờiXóakhông biết khi về làm sui họ có ... gì không nữa
Xóa