Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

TIỂU PHẨM HÀI: NHẤT, NHẤT, NHẤT!

(ẢNH MINH HỌA: NGUỒN INTERNET) 

Ở làng bên sông có ông Thái cái gì cũng “nhất, nhất, nhất”. Một hôm có người hàng xóm đến chơi, nói:
- Nè bác Thái ơi, bác có ngôi nhà đẹp lắm.
- Đẹp lắm là đẹp làm sao. Theo tớ chỉ có đẹp nhất hay đẹp nhì mà thôi.
- Dĩ nhiên là “đẹp nhất” rồi. Chúc mừng bác nhé!
- Ừ, khen chê phải như thế chứ. Nhưng mà nầy, cậu về đi, hôm khác đến chơi, bữa nay tớ đang bận.

Hôm sau anh hàng xóm lại đến chơi và chia sẻ:
- Bác Thái ơi, em thấy ở làng nầy con xe máy nhà bác là “số một”. Ngưỡng mộ bác quá!
- Hừ, số một là một gì, một a hay một một b. Khen chê phải rõ ràng, nhập nhằng thế không khéo người ta bảo mình khen đểu cậu à!
- Dạ, cảm ơn bác đã nhắc nhở. Đương nhiên con xe nhà bác là “một la mã” (I) rồi.
- Có thế chứ, một la mã phải hơn một thường. Rất tiếc là tớ bận tí việc. Cậu về hôm khác đến nhé!

Đúng hẹn, hôm sau nữa anh hàng xóm lại đến ấp úng:
- Bác Thái à, em nói điều nầy có khi không phải nhưng thú thiệt là con vợ nhà bác nó đẹp vô cùng.
- Cái cậu nầy, cứ linh ta linh tinh mãi. Đẹp "vô cùng" là đẹp thế nào, thời đại @ nên chi việc tuyên dương khen thưởng cũng phải sòng phẳng, nhất nhất tuân theo định lượng chứ không còn định tính chung chung, cả nể như trước đây nữa, khen theo kiểu “cho nó chết” là sai lầm.
- Ồ, vâng, em biết rồi. Thế thì con vợ nhà bác đẹp không bằng hoa hậu Kỳ Duyên nhưng lại xinh hơn á hậu Huyền My một tẹo. Thế được chưa ạ!
- Quá được đi chứ, nhưng lần sau cậu phải mở rộng tầm nhìn ra nước ngoài nữa chẳng hạn như so sánh cô ấy với hoa hậu thế giới Rolene Strauss người Nam Phi nó mới “bờ - rồ” hiểu chữa. Còn nấp mãi trong cái ao làng nầy thấy cái gì mình cũng "nhất nhất" hết là không đúng.
- Dạ, em xin ghi nhận. Nhưng lúc nãy em thấy con vợ nhà bác nó đi với tay bán đĩa lậu vào tận khách sạn cơ. Trông hai đứa nó tí tởn lắm!
- Cậu lại nhìn gà hóa cuốc rồi. Vợ tớ nức tiếng mẫu mực đàng hoàng, thủy chung với chồng chả bao giờ theo giai cả. Cậu đừng có vớ va vớ vẫn tớ đập cho vỡ mồm bây giờ.
- Ui, giời ạ, em không dám đâu. Chả là cô ấy còn dặn bác khi giặt đồ thì nhớ vò cái quần lót màu đỏ nhẹ thôi kẻo bị giản dây thun ra nữa đó.
- Trời, thế thì đúng rồi. Vợ ơi, tại sao em lại nở phản bội anh chứ!
- Vâng, con vợ nhà bác nó tạm thời phản bội thôi, còn cơ bản nó vẫn trung thành với ... giai đấy chứ. Thôi em về đây, mai em lại đến khen tiếp nhé!

Bực quá ông Thái khoát tay, quát luôn một hơi:
- Thôi, khỏi đi. Có gì khen nốt lần nầy rồi cút xéo đi cho ông nhờ. Rách việc!
- Dạ, em định khen … con chó nhà bác.
- Ừ, con chó nhà tớ thì sao chứ. Nó nhất hay nhì?
- Dạ, về tổng quan mà nói thì chả xếp nó vào thứ hạng nào được nhưng đại loại nó rất … giống bác ạ. Cái gì cũng nhất, mỗi tội …
- Tội gì, nói mau?
- Tội … hay sủa bậy, nhiều khi em muốn bẻ răng cho nó kinh bớt nhưng U em dạy “đánh chó phải kiêng chủ nhà” nên lại thôi.
- Trời, cái cậu nầy !!!

Quảng Nam, 01.2015
Bình Địa Mộc

4 nhận xét:

  1. sang đọc tiểu phẩm hài TIỂU PHẨM HÀI: NHẤT, NHẤT, NHẤT!
    rất hay...
    mình lại mách thêm vợ bác ... lại hay khoe là :
    nó dám bảo là dí L... vào thơ
    lúc thì lại bảo dí thơ vào L...
    góp vui tý chút hihihi
    chúc bạn luôn vui khỏe an khang
    Phong lan trà bạch thắm tình ngày xuân...

    Trả lờiXóa
  2. Kakaka....Bác Mộc dí dỏm nhẩy ......Nhất ...nhất ...nhất !!!

    Trả lờiXóa