(ảnh minh họa: nguồn internet)
Online mãi cũng chán, “chán như con gián”. Quỳnh quyết định tìm đối tác offline. Vấn đề là ai, ở đâu. Chợt nhớ, đường Sư Vạn Hạnh có caffe Cát Đằng khách đông, cây kiểng màu mè, điện đóm lung linh. Wow, nơi họp mặt lí tưởng đây. Nhưng với ai, đấy mới là vế thứ 2 không kém phần quan trọng trong cụm từ quản trị “chiến lược nhân sự”. Còn nhớ, hồi học ở trường đại học các vị giáo sư rất căng thẳng khi triển khai chương trình nầy. Còn bây giờ, nhớ rồi, kêu bọn con Kiều, con Thu, con Ngạn là ok chứ gì. Nghĩ thế, Quỳnh cười. Nụ cười của đứa con gái tuổi đời bước sang “hàng băm” nhỏ xíu, ghé sát tai vào chưa chắc đã nghe!
Đúng hẹn, Quỳnh đến nơi thì đã có Kiều và Ngạn rồi. Còn con Thu đâu?. Hỏi thế, nhưng Quỳnh biết tỏng nó đang trên đường đi, nếu alo chắc gì bắt máy. Thôi kệ. Vả lại, đường Sài Gòn chạy được đoạn nào hay đoạn đó, phần kẹt xe, phần ngập nước hơi sức đâu hóng hớt. Kìa, con Thu. Thế là bộ “tứ tiên kinh tế” (4 cô gái đẹp như nàng tiên của trường đại học kinh tế) tề tựu đông đủ, hứa hẹn buổi offline vui vẻ. Mà lạ thật, mới vài câu xã giao chiếu lệ đã im bặt rồi, chả đứa nào nói gì. Nhưng mắt mũi cứ dí chằm chặp vào màn hình iPhone trắng bợt. Thi thoảng nhe răng cười khà khà, chốc chốc chau mày đăm chiêu. Nói dại miệng, hay chúng nó bị tâm thần hết cả rồi. Quỳnh tằng hắng lấy giọng, hỏi:
- Mấy đứa uống gì kêu đi chớ?
- Cho tau li cam vắt (Kiều nói)
- Còn tau 1 cái đen, bỏ ít đá thôi đó (con Ngạn chuyên gia uống caffe mà)
- Hả, mình xin li sinh tố bơ (có vẽ Thu hơi bị bất ngờ về khoản nầy)
Thảy menu xuống bàn, Quỳnh nhũ thầm:
- Chẳng lẽ bọn nầy cạn kiệt ngôn ngữ hết rồi hay sao mà nói năng cụt cỡn thế kia, lại chẳng thèm hỏi han gì mình cả. Trong khi mình chủ động mời chúng nó đến, đồng thời lát nữa mình sẽ trả tiền cuộc chơi nầy thành ra là “chủ đầu tư” phải được o bế, trọng thịnh mới đúng chứ. Chưa kể hồi học cùng lớp mình hơn cả bọn nó những … 1 tuổi cơ đấy. Rõ chán. Nhưng mà thôi hơi đâu giận người dưng.
Nhân viên nhà hàng bê nước uống lên rồi mà chẳng đứa nào thèm để ý, chỉ loay hoay mãi “con dế yêu” trên tay. Thấy vậy, Quỳnh cũng thò vào túi quần miễn cưỡng rút chiếc điện thoại SamSung ra mà 2 bàn tay cứ luýnh quýnh thế nào bởi, không biết bấm gì, làm gì, xem gì trong cái “thế giới” bé xíu nầy. Vì facebook đã coi từ lúc còn nằm trong mùng, báo thì “kính thưa” các loại. Loại nói về hôn nhân gia đình chỉ hợp với người yên bề gia thất; loại nói về tình yêu dành cho tuổi trẻ, tuổi teen. Loại kinh tế, chính trị, an ninh quốc phòng … vốn dĩ thuộc về nhà nước, họ lo hết rồi mình xen vào chẳng giải quyết được gì, đâm nặng nề đầu óc. Còn mảng xã hội thì giết người, cướp của, đánh nhau, hiếp dâm đầy ra đó, coi sợ lắm. Loanh quanh giới showbiz, giải trí thì một là cởi đồ “khoe hàng”; hai là tương áo váy, siêu xe đắt tiền thậm chí có cả … nhà dát vàng lên mạng. Thôi, chơi game đi cho nó lành mặc dầu hơi xấu hổ. Bởi, đối với một nhân viên văn phòng, cử nhân kinh tế, xinh xắn địu đàng thế nầy, ngồi trong quán nước lộng lẫy thế kia, ở giữa một thành phố văn minh hiện đại thế nọ mà phút chốc trở thành bù nhìn ngồi khuấy mãi li nước chanh đá tan hết từ bao giờ. Vô duyên lắm!
Suỵt. Quỳnh nhìn đồng hồ hơn 12 giờ trưa mà cả bọn vẫn say sưa “tác nghiệp”. Chiếc iPhone có lẽ sắp hết pin rồi mà mười ngón tay của chủ nhân dường như chưa mỏi. Vẫn quẹt và quét. Thấy thế, cô đứng phắt dậy, đảo mắt một vòng. Thì ra ai ai cũng vậy, có người còn chơi luôn trên iPad, laptop nữa. Tức quá, Quỳnh nói luôn một hơi cho vuông:
- Nè, tau mời tụi bay đến là để uống caffe tâm sự chuyện trò mấy chị em sau thời gian ra trường làm ăn như thế nào, chồng con ra sao, cũng như ôn lại kỉ niệm ngày xưa, chứ không phải đến đây ngồi nhìn tụi bay online đâu nhé!
Bấy giờ cả bọn mới giật mình trố mắt nhìn nhau. Kiều có ý kiến:
- Ồ, cho bọn mình sorry đi, có gì đâu mà bức xúc thế. Thôi, ngồi xuống đã nào, mình kêu gì ăn trưa luôn nhé Quỳnh!
- Tau về luôn đây thì có, nếu có kêu cơm thì cũng chỉ là … cơm thôi, tình hình nầy chẳng thể cải thiện thành … phở được đâu. Tiền đây, trả đi rồi về, lần sau ứ có thèm offline với bọn mày nữa. Dỡ hơi!
Nói xong Quỳnh thảy tờ giấy bạc 200.000 đồng xuống bàn, ngoay ngoảy đi một hơi bỏ lại 3 đứa bạn nhìn theo dáo dác. Kim đồng hồ zích zắc nhích qua. Bên kia đường người chạy ôm mỏi mệt, ngồi bệt xuống lề cạnh chị bán hàng rong đứng thở dài thõng thượt. Thành phố vẫn sôi động, ồn ào như vốn có ngoại trừ con người vốn chết lặng sau mỗi buổi trưa vì thèm giấc ngủ cay xé mắt.
Quỳnh buông người xuống ghế, trước mặt cô là đôi bạn vừa đến. Họ dắt nhau vào tận quán mới chịu thả nhau ra. An tọa xong chàng trai ưỡn người ra sau, thọc tay vào túi quần Jin, còn cô gái thì lo lắng tìm gì đó trong túi xách. Quỳnh lầm bầm “lạy trời họ đừng móc iPhone ra lên mạng nhé”. Ổ, thật may quá, họ không làm thế, cô gái chỉ lấy chai nước lọc uống dỡ. Còn chàng trai, móc mãi, móc mãi mới lôi được chùm chìa khóa xe ra. Quỳnh lí nhí “hú hồn”. Bỗng cô nhớ lại chùm khóa xe của mình bỏ quên đâu rồi nên líu qíu rút điện thoại ra nhắn tin:
- Tụi bay có ở đó không, xem giúp chùm chìa khóa xe của tau còn để trên bàn?
- Có.
- Thế cơm nước gì hay … ăn luôn trên điện thoại?
- Rồi, 3 đứa 2 đĩa!
- Ủa, kêu ít vậy ăn sao no?
- Con Ngân không ăn vì nó đau bụng … kinh!
- Hả, đau bụng kinh mà cũng … chán cơm à, hay nó ốm nghén rồi?
- Hổng dám đâu, bồ chúng nó trên facebook làm gì sex được mà có bầu!
- Thế còn mầy?
- Có … con rồi!
- Ủa, cưới khi nào mà có con hổng cho tau biết vậy?
- Đâu có … con nuôi, chồng tau cũng trên mạng luôn. Chỉ chát chít với nhau cho vui đời vậy thôi, chưa gặp mặt ở ngoài lần nào. Nên xin đứa con nuôi cho xong chuyện mày ạ. Yêu với chả cưới rách việc!
- Trời!
Nghe bạn nói Quỳnh vừa tức cười, vừa cảm thấy buồn. Cô định hỏi thêm vài câu nữa, lại thôi. Hay chí ít ngay lúc nầy có một phép mầu huyền dịu nào đó đưa cô biến khỏi nơi đây là tốt nhất. Quỳnh nói:
- Thôi được, kệ chúng mày muốn sao thì muốn, ngồi yên đấy chờ, tau tới ngay bây giờ.
- Thôi nà, mày đang ngồi sau lưng tụi tau chớ ở đâu mà chạy tới … hihihi. Nãy giờ mày vẫn chưa ra khỏi Cát Đằng, khỏi đám bạn dỡ hơi nầy đâu, có chăng chỉ khác chỗ ngồi, còn thời gian, không gian vẫn y như cũ.
- Hả?
Quỳnh thảng thốt bật dậy, đảo mắt một vòng. Thì ra ai ai cũng thế, kể cả đám bạn cô, mỗi người một chiếc điện thoại cầm tay trừ 2 người đối diện. Họ ăn uống thỉ thả, trò chuyện thân mật như xa cách đã lâu nay mới gặp lại, tay nắm chặt tay, mắt lúng la lúng liếng ngay trước mặt Quỳnh như một lần nữa khẳng định rằng cô vẫn còn ngồi đây, nơi li nước chanh khuấy mãi mặc dầu đá tan hết tự bao giờ. Cô vẫn chưa thể rời khỏi đường truyền internet vốn thu hẹp thế giới lại lòng tay. Nơi open cả chiều sâu lẫn chiều rộng con người. Chỉ có nắng chiều băng qua tấm lưới che mát lưa thưa trên mái không gian Cát Đằng dỉu dả. Nơi soi săm chùm chìa khóa leng keng của Quỳnh đâm phát ghét bởi, nếu có quay lại lấy thì bọn nó cũng chẳng thèm hỏi:
- Quỳnh ơi, mầy có bồ chưa đấy?
- Chưa!
Quảng Nam, 12.2014
Bình Địa Mộc
Bài nầy bị lỗi nên không ai thấy và chẳng ai đọc được nên không có cái like nào. Mạng bị hỏng là vậy đó!
Trả lờiXóa