(ảnh minh họa: nguồn internet)
http://www.dutule.com/D_1-2_2-140_4-7534_5-10_6-1_17-345_14-2_15-2/binh-dia-moc-truyen-cuc-ngan.html
BÌNH ĐỊA MỘC - Truyện cực ngắn
(01/09/2016 11:55 AM) (Xem: 364)
MẸ CHỒNG
Chị quên điện thoại, quay về. Vừa đặt chân vào nhà bỗng nghe tiếng rên khẻ. Gần đây hàng xóm rỉ tai mẹ chồng đú đởn với trai. Nhục, lần nầy bắt quả tang đuổi luôn về quê.
Chị đẩy cửa buồng. Mắt bà trợn dộc, miệng sùi bọt mép, chiếc mền lùa thùa vắt ngang giường. Bà chết tự lúc nào chẳng biết. Ngoài sân trai bỏ xe lao vào. Anh quẹt nước mắt. Bác bị suyễn kinh niên, bữa nay trời chuyển, đờm lên, ngạt thở. Thì ra... anh là bác sĩ. Vâng, nhưng bữa nay em tới trễ. Xin lỗi chị, xin lỗi bác!
RA MẮT THƠ
Chồng. Em tĩnh chưa. Chưa. Hồi chiều nhậu anh thấy em đâu có uống mà say. Thơ ngấm vào người còn mạnh hơn cả rượu, lần sau có ra mắt thi phẩm đọc ít bài thôi. Biết rồi, còn mấy ông bạn của anh em thấy sao. Các bố ấy toàn nắm tay em. Trời. Thì nguyên tắc đọc thơ tay phải nắm tay một ai đó, mắt phải nhắm tít lại giống như phê thuốc. Còn tập thơ họ có khen chê gì không. Ui, họ bỏ hết lại quán rồi, chả ai thèm đọc. Hả!
XUẤT KHẨU LAO ĐỘNG
Bạn. Bà mới đẻ đây, giờ lại mang bầu nữa là sao. Để có người xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc. Chi vậy. Đổi nhân sự về Việt Nam làm ông chủ. Còn con bà làm gì bên ấy. Osin. Ai định hướng cho bà ngu vậy. Kinh tế thị trường. Trời!
ĐÓNG GIÀY
Ông. Cuộc sống bây giờ ngày càng khá hơn. Theo đó, giày dép sản xuất công nghiệp đẹp và rẽ. Hư, người ta vất mua hàng mới về dùng. Ông bỏ nghề đi là vừa. Biết vậy, nhưng còn thương binh, khuyết tật, người nghèo thì làm sao. Vậy à!
BÁC SĨ
Hai xe đò chạy ngược chiều tông nhau. Hành khách kẻ chết người bị thương la liệt. Duy chỉ còn một nữ bác sĩ không hề hấn gì, loay hoay sơ cứu nạn nhân. Cánh báo chí nghe tin đến phỏng vấn. Bác sĩ trả lời. Tôi chết, ai cứu người. Đây là nhiệm vụ bình thường của thầy thuốc như công an bắt tội phạm, như bộ đội cứu dân bị bão lụt. Nhưng xin cô cho biết tình huống thoát nạn hi hửu. À, lúc hai xe đụng nhau tôi đang đọc kinh phật. Ra thế!
ĂN TRỘM
Tắm xong chuẩn bị mặc đồ đi làm, chồng phát hiện mất cái bóp. Ai lấy cái bóp tiền cho tôi xin lại. Vợ dặn anh rồi, đồng hồ, điện thoại, bốp ... để trên đầu tủ kia. Cứ lột ra, đụng đâu bỏ đó, không mất mới lạ. Thế, có nhiều tiền không. Mấy trăm đô à, nhưng CMND, thẻ ATM, bằng lái xe ... làm lại lâu lắm. Sao nghe nói thủ tục hành chính cải tiến gọn nhẹ rồi mà. Có, nhưng không đáng kể. Chừng đó giấy tờ làm hơn một tháng chưa chắc đã xong. Con chó vàng nghe chủ nhà than, chạnh lòng, lững thững tha vào. Con vàng trả lại kìa. Kiểm tra xem thiếu gì. Đủ cả, chỉ mất mỗi bao cáo su. Gớm, chó mà cũng biết ngừa thai cơ đấy. Ừm!
CÁN BỘ LUÂN CHUYỂN
Sao ông lại xin ở cái nhà gì mà suốt ngày chẳng thèm đóng cửa, không sợ trộm à. Đầy tớ của dân thì có gì để mất. Cũng được cái ba lô con cóc chứ. Bõ bèn gì so với niềm tin của chủ nhà. Còn ông. Tôi trọ ngay biệt thự chủ tịch, chung quanh một bầy chó canh giữ, chếc dép cùn bỏ giữa sân cũng còn nguyên. Giỏi!
Quảng Nam, 12/2015
Bình Địa Mộc
Em thích nhất truyện ĂN TRỘM. Rất bất ngờ, đầy kịch tính. Kết rồi nhưng chuyện vẫn để ngỏ một tình huống gay cấn khác sẽ xẩy ra.
Trả lờiXóaTruyện MẸ CHỒNG em băn khoăn 2 chi tiết: "Vừa đặt chân vào nhà bỗng nghe tiếng rên khẻ." và: "Bà chết tự lúc nào chẳng biết.". Vậy tiếng rên kia của ai?
Luôn sang đọc anh để học tập.
Em là người thứ hai phát hiện ra sự vô lí nầy. Anh xin rút kinh nghiệm nghe, vì dạo nầy ưa viết thật ngắn, ngắn quá nên bị hẫng. Tặng em thêm 2 cái nầy nữa nè:
Trả lờiXóa1/ TỔNG ĐẠI LÍ
Ông già rồi sao chưa chịu chết. Vì thấy cháu còn nhỏ quá, tội nghiệp. Ồ không, nếu vậy ông càng phải chết sớm để cháu tự lập. Thử hỏi, suốt ngày cháu nấp dưới cái bóng một ông già nghễnh ngãng, nói trước quên sau khổ biết nhường nào. Nhưng ông là trường hợp đặc biệt Chúa gia hạn!
Thôi được, nhớ sang năm để hết tài sản lại rồi đi đâu thì đi. Một nửa thôi nhé. Còn nửa kia. Hóa vàng để ông hối lộ Diêm Vương. Chi vậy. Xin ngài kiếp sau bố trí cho ông làm lại tổng đại lí phân bón, thuốc trừ sâu. Ối dào, tưởng gì. Cháu nói giúp cho, ba cái của nợ thối hoắc ấy, có ma nó thèm. Thối thế, song khối đứa mơ không được đó cháu. Hả!
2/ VỀ QUÊ
Xe thủng hai lỗ, vá xong, trả mười sáu ngàn đồng đúng giá thị trường. Chị lắc đầu. Em lấy bác một lỗ. Nhưng chị có bầu mà. Vâng, sắp đẻ rồi phải để dành tiền cho con bác ạ, ít nhất cũng được một lỗ.
Xe chạy một quãng khá xa, sờ túi, thấy mất điên thoại hậm hực quay lại. Chị thổn thển bên đường, tay đỡ bụng, tay vẫy. Em cố hết sức chỉ lết được từng nầy bước thôi. Gớm, người thành phố các bác cứ xong việc là phủi đít đi luôn. Chị!
Cảm ơn nhiều, vù đã ghé thăm Mộc. Chúc thật vui!
VỀ QUÊ em đọc đi đọc lại vẫn ...mù mờ!
Trả lờiXóaNôm na là có một phụ nữ mang bầu sửa xe ở nông thôn, gặp một vị khách thành phố về thăm quê bị thủng lốp xe, chị vá 2 lỗ nhưng bớt cho ông ta 1 lỗ, lấy 1 lỗ ...
XóaSau khi chạy xe ra khỏi tiệm, khách phát hiện mình bị mất điện thoại sinh nghi chủ tiệm lấy, hậm hực quay lại nhưng không ngờ ông ta đánh rơi tại quán, chị nhặt được, chạy theo trả lại ...
Nôm na là thế em nhé, nhưng do tính tối giản cao độ của thể loại cực ngắn nầy, đọc hơi khó hiểu, tks đã an toàn ...
Em hiểu rồi, mù mờ là vì nhân vật sửa xe lại là phụ nữ (hiếm gặp), rồi mang một cái bụng bầu lặc lẽ thì làm sao ngồi mà vá xe được? Anh Mộc chưa mang bầu chưa biết đó thôi, tháng thứ 9 thì không ngồi được nữa đâu, nói chi là vá xe? He he...mang một lần cho biết anh ạ. Còn nữa, nếu như tình huống là thế đi thì câu nói của chị kia có thể bớt chữ: "Vâng, sắp đẻ rồi phải để dành cho con bác ạ" Như vậy, ý để dành này có nghĩa sâu sắc hơn chăng?
XóaĐó là ý kiến của em, rất mong anh Mộc trao đổi thêm để chúng ta cùng ...viết!
Mộc phát hiện vấn đề nhạy,cách viết dung dị nhưng cần logic và dễ hiểu hơn dù ngắn mấy đi nữa.
Trả lờiXóaCảm ơn anh Phương. Chúc anh vui!
Trả lờiXóaTruyện 'Ăn trộm' hay đó: LIKE!
Trả lờiXóaHi anh!
Xóa