Bà ốm. Cháu chơi game về hỏi. Nội chết chưa. Sắp rồi, mấy bữa nay cú lợn kêu hoài. Mấy tiếng. Không nhớ, nhưng 7 là nam giới, 9 là nữ giới ra đi. Um, đi cũng được. Nội gần 80 rồi còn gì. Người nghèo, càng sống càng khổ nội ơi. Ủa, mà sao nó lại biết 7, biết 9. Vì người sắp chết có luồn sóng điện từ đặc trưng, trùng với tần số dao động trong não của cú lợn. Tự nhiên nó phát ra tiếng kêu khi bắt gặp, giống như chuồn chuồn bay thấp thì trời mưa vậy.
Ba hôm sau bà chết thật. Bố mẹ li dị lúc cháu còn nhỏ, giờ chẳng biết đâu mà lần. Trước khi hàng xóm đến lo hậu sự, cháu lòn tay dưới gối lấy miếng giấy cat-tong, ghi bằng bút chì. Tiền bán chuối, bán ổi bà cất trong ống tre sau hè, bên ngoài có nhéc gùi lá chuối khô chắc cú. Tiền bán heo, bán gà bà giấu trong rương ve chai, xem cái gì dùng được thì để lại, còn không vất hết đi. Chừng nầy tiền đủ cho cháu học trung cấp, đừng học đại học vì hệ nầy đào tào cán bộ, mà cán bộ thì phải liêm khiết.
Còn một câu nữa nhưng chữ mờ quá cháu đọc không được. Lặng người đi một lúc, cháu kéo tấm chăn trùm kín đầu bà lại, rồi chạy u ra sau vườn ôm cây chuối đấm thình thịch. Nước mắt với nước chuối tứa ra cùng một lúc nhớt nhợt.
BÌNH ĐỊA MỘC
26/9/2016
câu chuyện rất xúc động
Trả lờiXóa