tôi thương đêm trắng thức chờ
mùng lùa thùa vắt ngang bờ phên chênh
đợi khuya ngoan giấc ngủ mềm
tôi thương cửa một cánh lay
sợ giật mình giấc ngủ say nhà người
cứ hờ hững đợi chân ơi
bước khe khẻ kẻo đụng lời vấn vương
tôi thương gối chiếc vô thường
tự lăn lóc hết vuông giường trống huơ
tự nồng nàn với bờ phờ
sau ân ái rủ rượi bờ vai thon
tôi thương lắm tiếng thở dòn
rơi ra từ phía môi mòn mỏi mong
và hình như nắng xuân trong
rất hấp dẫn
Trả lờiXóa