Thứ Tư, 14 tháng 11, 2018

MƯỜI SÁNG TÁC MỚI NHẤT CỦA BÌNH ĐỊA MỘC


1/ Kỷ niệm ngày này năm xưa 

Tầm này năm ngoái, trên đường đi làm về, trời bất chợt đổ mưa, nước lai láng. Tình trạng kẹt xe cục bộ xảy ra ngay ngã tư, nơi đứng chờ đèn đỏ, cách nhà tôi nếu chạy bình thường khoảng 25 phút xe máy. Còn kẹt xe, ngập nước như thế này chẳng biết bao giờ mới đến. Tôi bắt đầu lo. Nỗi lo đàn bà rất đổi vu vơ! 

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, nước càng lúc càng dâng cao. Mọi người nhích lên từng chút một, ai nấy đều bơ phờ mệt mỏi. Lác đác có vài người quay đầu trở về nơi xuất phát, có người tách đàn tìm nơi ẩn náu tạm thời, sau khi nghe tin phía trước có vụ tai nạn ô tô, khả năng thông đường rất lâu, có khi đến nửa đêm! 

Tôi bắt đầu choáng váng. Đàn bà bước sang tuổi năm mươi biểu hiện rối loạn tâm sinh lý thất thường, trong một số hoàn cảnh nhất định như khủng hoảng tâm thần, lo lắng thái quá, kích động... Tôi đành phải tự cứu mình trước khi “xe cấp cứu bóp còi inh ỏi”. Đó là leo lên lề tìm một quán nước gần nhất! 

Cuối cùng tôi cũng tìm được một chỗ ngồi tương đối ấm áp, trong một quán cà phê khá đông khách. Tôi kêu một li trà gừng nóng, phù hợp với thân nhiệt của tôi bấy giờ. Ngồi cùng bàn với tôi có 2 người nữ, 1 người nam thần thái khá tự tin. Họ vừa nhâm nhi cà phê vừa xem điện thoại, chẳng ai nói với ai câu nào? Họ là bạn hay khách cùng cảnh ngộ. Đố ai biết! 

Còn tôi, vừa hớp miếng trà gừng nóng, cay, thơm. Vừa đón nhận một cảm giác sảng khoái, dễ chịu lan tỏa khắp người. Ước gì giờ này tôi đang ở nhà với chồng, với con. Vừa nấu cơm, vừa nghe nhạc Trịnh chứ không phải ngồi đây lo lắng, suy nghĩ linh tinh trong hoàn cảnh vốn “chẳng đặng dừng”! 

Trời sẫm tối, mưa nhỏ dần. Mật độ người tham gia giao thông giảm mạnh, đường có phần thông thoáng. Tôi kêu nhân viên tính tiền, chuẩn bị về. Nhưng loay hoay tìm mãi chẳng thấy cái ví đâu, chắc là bỏ quên đâu đó tại bàn làm việc rồi! Tôi liền ghé tai nói nhỏ với cô tiếp viên. Chị quên mang theo tiền, cho chị nợ suất này, sáng mai chị quay lại thanh toán nhé!. Song cô ấy không chịu, vì tối nay thay ca phải bàn giao tiền cho chủ. Ối giời, có 20k mà sao không bù vào được hả em? Hơn nữa chị đâu có ý gạt lường, trời mưa, đi vội nên quên đó thôi! Cô ấy lí nhí. Chị thông cảm, em là sinh viên, làm thêm kiếm cơm mà! Tôi chùng xuống, như cà phê cánh võng miền Tây vào mùa nước nổi! 

Tôi định nói thêm vài câu nữa, lại thôi. Cô tiếp viên vẫn không chịu đi, ngồi chờ lấy tiền... Trong hoàn cảnh "tấn thối lưỡng nan" ấy, bỗng có tiếng chuông reo. Tôi vội mừng, móc điện thoại ra, nhưng màn hình trợn trắng. Thì ra, tôi đã tắt nguồn từ lúc rời công sở. Tiếng chuông này của người đàn ông đối diện. Anh alo. Em hả, chồng về ngay đây, em và con chờ chút nhé, mưa lớn lắm! Anh vội tính tiền và trả luôn li trà gừng cho tôi, kèm câu nói khiêm tốn. Xin lỗi chị cho phép tôi được mời li nước này. Chị đẹp lắm! 

Thú thật tôi hơi bất ngờ, chưa kịp nói lời cảm ơn thì anh đã đứng lên, dắt xe ra khỏi quán, mất hút giữa dòng người hối hả mưu sinh, giữa cái thành phố 20 triệu dân từ khắp nơi tụ hội vốn lạ hoắt lạ huơ này! 

Hôm nay facebook nhắc lại kỉ niệm ngày này năm xưa. Tôi không biết phải nói gì? Nhưng nếu anh đọc được statuts này, xin anh cho tôi một đường link ngắn ngủi, một comment đơn giản. Em đẹp lắm! Nhớ đó, đừng để tôi suốt đời mang nợ nghe anh! 


2/ Anh yêu! 

Anh biết không? Ngày nào em cũng âm thầm vào facebook anh vài lần. Đọc thơ, lời bình, xem hình ảnh. Bởi, hình ảnh của anh, tấm nào cũng gai góc, men-lì. Thích lắm! 

Hành động này giống như ngày xưa mẹ em bỏ vào hủ gạo tiết kiệm mỗi ngày một hạt, chờ đến kỳ trút ống đem tặng bộ đội Việt Minh. 

Tất nhiên em không được vinh dự như mẹ, kiêu hãnh như bố. Em chỉ là cô gái bình thường, mong được yêu, được tự tay lựa chọn đàn ông. 

Đặc biệt, được quyền tặng cho ai đó một "hủ gạo". Nhưng người đó có thể là anh hoặc mãi mãi không phải là anh. Rứa thôi! 

3/ Em ơi! 

Đừng hái cà phê buổi chiều 

mặt trời nhởn nhơ ngủ sớm 

nhân gian chìm vào quên lãng 

màu áo xanh dịu dàng biến mất giữa hoang đồi 

khát khao bờ môi quyến rủ 

mái tóc mượt mà 

đôi mắt ướt đưa tình 

để anh chàng làm thơ ngơ ngẩn 


Cánh chim đại ngàn mỏi mệt 

bỏ lại bầu trời tinh thể 

áng mây lơ đễnh phiêu bồng 

bỏ lại hàng cây mặc định 

đống lá khô tẫm liệm mùa đông mục ruỗng 

bàn tay kiên trì nhóm lửa 

hơ nỗi buồn giàn bếp 

con hoẵng bội tình kêu oan 

lau lách buông tiếng thở dài 


Giun dế giùng giằng cuộn chăn lòng đất 

hằng đêm cô đơn dày vò ký ức 

xanh xao tách vỏ 

cây cỏ cựa mình xót xa thân phận 

bước chân tha phương giẫm thời gian bạc thếch 

tương tư nứt nhánh 

thân yêu hao gầy 


Đừng hái cà phê buổi chiều 

sương trắng lặm miền quê ngoại 

hương rừng hòa tan vị đắng 

tiếng suối trong đánh thức giấc mơ ngàn đời lấp lánh 

dìu nhau bản làng chiên trống 

ngọn gió chuốt lạc 

giùng giằng bẻ măng 

gùi trên vai mối tình cuối vụ 

đặt lên má hương yêu đầu nguồn róc rách 


4/ Nỗi sợ đàn bà 


Em chỉ sợ lấy chồng rồi mỗi tối 

nằm bên anh làm nghĩa vụ đàn bà 

như đàn muỗi nấp bờ phên bối rối 

mắt lờ đờ cánh mỏng đập qua loa 


Mỗi mai lên biết bao nhiêu là nắng 

không tưng bừng mà tắt lịm dưới sương 

và khi đó môi em thì lạnh ngắt 

chờ nụ hôn nhàu bấn giữa vuông giường 


Em chỉ sợ lấy chồng rồi thay đổi 

đôi mắt buồn tựa cửa ngó đẩu đâu 

chiếc lá rơi bỗng dưng lòng bổi hổi 

giấc mơ xưa rụng trắng những sắc mầu 


Nhà cửa lạ tiếng cơm sôi bỡ ngỡ 

giọng ho khàn chưa dứt dạt của mẹ anh 

hai chiếc dép vội vàng mang lệch cỡ 

bước dè chừng giữa quen thuộc mỏng manh 


Em chỉ sợ lấy chồng rồi mai mốt 

bế con thơ sông vắng đứng gọi đò 

chiều xuống vội biền dâu xanh thảng thốt 

sợi nắng vàng bất chợt cuốn tròn vo 


5/ Ước mơ Heo đất 


Bỏ tiền vào con heo đất 

Vỗ mông bố khen chóng lớn 

Xoa tay dưới bụng sơn dầu 

Mẹ rằng dạo này hơi ốm 

Chị vài ba hôm mới bỏ 

Dăm đồng lẻ cứ rụt rè 

Em trai cầm đuôi ngúng nguẩy 

Buồn chi suốt ngày im lặng 


Bỏ tiền vào con heo đất 

Bỗng dưng em thầm mơ ước 

Mỗi người mỗi nhà mỗi năm 

Cùng nuôi cùng cho cùng đập 

Người nghèo một con heo đất 

Thật lớn thật to thật mập 

Trong ruột có rất nhiều tiền 

Để họ cùng nhau ăn Tết 

Để mùa Xuân hát líu lo 


6/ Thành phố vào Xuân 


cuối năm 

những chiếc xe chở hàng quá tải 

vừa chạy vừa canh chừng công an giao thông 

người cầm lái lắng nghe âm thanh đêm ba mươi vọng về 

rổn rảng 


những chiếc xe chở hàng cồng kềnh 

vừa chạy vừa canh chừng người đi bộ 

bác tài nheo mắt nhìn hàng cây trụ điện xám xịt lùi lại sau lưng 

cảm giác cô đơn 

chấp chới đuổi theo 


những chiếc xe khách chở tăng số người qui định 

vừa chạy vừa đếm tiền 

vừa nghe điện thoại bắt vị khách về ăn Tết cuối cùng trước khi quay đầu về bến 

phảng phát mùi mồ hôi vắt kiệt từ tấm áo 

vặn bulong lỗ chỗ miệt mài 


những chiếc xe hỏng hóc 

hết xăng 

thủng lốp 

nằm bẹp dí dọc đường 

chờ cơ hội tiếp tục cuộc hành trình tháng Giêng cơm áo 

anh lơ trẻ gấp tờ báo nhàu bấn thông tin Hội chợ ném vào ký ức sơn dầu 


thỉnh thoảng tôi đi ngược chiều 

trong điều kiện bất hoặc khả dĩ 

vì hết tiền 

mất việc làm 

nhớ quê 

chợt nhận ra mình đối diện 

ánh sáng mơ hồ thành phố vào Xuân 



7/ Những hôm qua hiền lành 


Lời ru mắc ngọn tre trĩu nắng à ơi 

bọn trẻ giành nhau chùm bông trang nở muộn 

bờ sông lăn tăn 

kéo hoàng hôn đứt gãy 


Con sóng dữ bất ngờ hung dữ 

cuốn thời gian theo chiều bất lực 

xô dạt mạng thuyền 

cánh buồm cong cớn 

níu chiếc dép thoi thóp 

ngực đòng đòng 


Những hôm qua ngọt ngào 

cặp môi ngon cắn câu thơ mềm hoặc 

bàn tay vút buổi chiều phẳng lì 

âm vang niềm tin 

trãi lòng lên câu hát dân ca 


Thôi nôi cay đắng mỉm cười 

hơ tình yêu lên ngọn lửa ửng hồng 

tương lai xanh giậu biếc 

ném đôi mắt vào tro tàn bụi phấn 

bước chân quỵ xuống hoang đường 


Đám cháy bùng lên sau cơn khát vọng tầm tã 

không phải cảnh quay phim trường Holiword 

không phải đầu người ngúc ngắc 

mái ngói âm dương sẫm quạch nụ cười 


Không phải nhân vật trong truyện tranh siêu nhân Nhật Bản 

chương ba thời sự đau lòng 

diễn ra trên đất nước tôi 

mỗi ngày một phiên bản 

những hôm qua bắt đầu rung chuyển 

địa tầng đạo đức 


8/ Thỉnh thoảng 


Nghe vài vụ làm nhà trái phép 

trên rừng phòng hộ 

trên đất quốc phòng 

trên bán đảo, bờ sông, kênh rạch 


Nghe vài vụ hiếp dâm 

ông lấy cháu 

cha lấy con 

bác bảo vệ lấy học trò đáng tuổi cháu, tuổi con 


Nghe vài vụ giết người 

đánh chết 

đâm chết 

cứa cổ chết như cắt tiết gà 


Nghe vài vụ cướp giật 

đòi nợ thuê 

hỏa hoạn 

đuối nước thương tâm 


Nghe vài vụ tham ô, hối lộ, sách nhiễu nhân dân 

thuộc về người có chức, có quyền 

phần lớn họ là đảng viên 


Nghe vài vụ lái xe điên 

tông vào nhà 

vào người đứng chờ đèn đỏ 

cướp đi sinh mạng hàng loạt người vô tội 


Nghe vài trăm 

vài nghìn 

vài triệu chứng minh thư, bằng đại học, giấy tờ nhà giả mạo 


Hi vọng chỉ là thỉnh thoảng 

hiện tượng thoáng qua 

chứ không phải bản chất chế độ 

giống như làn gió ngày hè mơn man 

nụ hoa ngày xuân hé mở 

chiếc lá vàng mùa thu bảng lảng 


Hi vọng vài chuyện kể trên không phải là thơ 

cuối đông góp nhặt dông dài 


Chỉ là một mớ chữ vụn 

vỡ ra từ chiếc cốc thủy tinh 

em vô tình đánh rơi! 


9/ Quay đầu là bờ 


Em tập lại cho Thơ 

thói quen một thời quên lãng 

biết yêu thương và tha thứ 

khen chị hàng xóm có bàn tay búp măng mũm mĩm 

vô ý thảy bịch rác thối ình trước cổng 

thay vì chửi ra rả 


Khen người bạn đồng hành trên đường đời nghiệt ngã 

sơ sẩy quẹt xe 

hai đứa lăn đùng 

khen một lời 

anh ấy đẹp trai 

có hàm râu quai nón rất đàn ông 

và đôi mắt ướt đa tình 


Khen hoàng hôn quá đổi dịu dàng 

cơm mưa chỉ là bất chợt 

vội đến vội đi 

khen cơn gió ngủ ngày 

trời hầm hầm nóng 

khen chiếc lá vàng tự hoại 

con đường trở nên nhầy nhụa 


Em tập khen đôi cánh thiên di 

không thuộc đường bay ị xuống đầu ngọn cỏ 

khen áng mây chiều kiêu bạc 

che cánh đồng vẫn đục con kênh 

khen trái Mít sần sùi 

Sầu riêng gai góc 

cam chịu phận mình cho đời ngọt lịm 


Khen bác Tổ trưởng vì dân nên phải nói nhiều 

anh Dân phòng thức khuya dậy sớm 

khen chú Công an đi bộ 

mỗi tối đến từng nhà, từng hộ kiểm tra 

em khen em nết na 

không bao giờ biết giận 

kệ anh loay hoay đánh đổ giàn Bầu 


10/ Giá như

Bể một góc trên cả trăm viên ngói
Thủng một lỗ đinh trên cả ngàn mét vuông mái tôn
Lẫn một mẫu thuốc lá trong hằng triệu mét khối bê tông sàn
Ngôi nhà sẽ bị dột

Sẽ tốn rất nhiều công sức tiền bạc để khắc phục sửa chữa
Sẽ mất rất nhiều thời gian để tìm ra nguyên nhân hư hỏng
Sẽ dừng cuộc ái ân vào khung giờ vàng tối thứ bảy lãng mạn
Rồi gia đình
Rồi đất nước
Rồi mỗi chúng ta sẽ ra sao
Khi trên đầu mình có một lỗ thủng đen ngòm rình rập
Như hốc mắt tù nhân bị tên cai ngục đánh cắp

Bữa ăn dẫu ắp đầy sơn hào hải vị
Giấc ngủ dẫu rịt tràn nệm ấm chăn êm
Buổi tiệc sinh nhật con gái đầu lòng dẫu đáng yêu biết mấy
Đều phải dừng lại để lấy cái thau hứng nước

Giá như đừng có một chút lơ là chủ quan
Một chút hờ hững
Một chút khinh suất
Thì cái ôm tối thứ bảy sẽ riết róng biết nhường nào


Sài Gòn, 11.2018 
Bình Địa Mộc 


1 nhận xét: