Thứ Ba, 12 tháng 3, 2019

NĂM SÁNG TÁC MỚI NHẤT CỦA BÌNH ĐỊA MỘC

Trong hình ảnh có thể có: Trần Thị Tuyết, đang cười, đang đứng và giày


A/ Thơ
1. Thời gian khướt từ

Có thể ngày mai anh mới làm thơ tặng em
còn ngày kia
ngày kìa
hoặc không còn ngày nào nữa
bởi câu thơ hôm qua lặm vào sương gió
bước chân liêu xiêu phiên chợ cuối cùng ướt sũng
với cái lạnh tê người
rung câu lục
cái rét bầm môi
cắn vỡ câu bát toang hoang

Có thể sau ngày tám tháng ba anh mới tặng hoa cho em
còn ngày chín
ngày mười
hoặc không còn ngày nào nữa
bởi hoa sắp phai trong chiếc mẹt cùn của mẹ bán hàng rong 
nhụy sắp rữa trong tay cô bạn sinh viên
ngay cổng trường chờ những bậc phụ huynh hào phóng 
bởi hương sắp tàn trong mảnh vườn thiếu nước
cả ánh sáng
lẫn oxy

Có thể tháng tư anh mới mời em đi ăn 
còn tháng năm
tháng sáu
hoặc không còn tháng nào nữa
bởi quán phở vỉa hè bị phong tỏa trắng
quán bún đầu hẻm đóng cửa vì yêu cầu an toàn thực phẩm
bởi thu nhập của anh sắp chuyển qua ngân hàng
giám sát theo dõi thu nhập
nên không có chỗ cho những khoản chi tiêu ngoài kế hoạch
một số lễ hội đình đám vu vơ
vớ vẫn

Có thể năm sau hoặc vài năm nữa
anh sẽ tặng em cuốn sách viết về cuộc chiến tranh huyền thoại
ở đấy các bà 
các mẹ 
các chị băng rừng vượt suối
gùi đạn
khiêng thương
ngày đêm giáp mặt quân thù
nhánh lan rừng vội vàng cài lên ngực áo
một năm mười hai tháng
một tháng ba mươi ngày
ngày nào cũng chiến đấu hy sinh
bởi tinh thần ngày mồng tám tháng ba bất diệt! 

 Trong hình ảnh có thể có: Trần Thị Tuyết, Ä‘ang cười, Ä‘ang đứng, cây, ngoài trời và thiên nhiên

2.- Lỗ hổng thời gian

Trên kệ sách cuốn tiểu thuyết ố vàng
Anh bộ đội bước ra từ cánh rừng B52 xơ xác
Lá thư người yêu vẫn còn nằm bên ngực trái

Hoa gạo tháng ba đỏ rực góc làng
Cha dắt ánh mặt trời sau lưng lọ mọ bước ra đồng hố bom
Choàng tỉnh cơn mơ thì thầm ba điều ước

Ai cũng có nhà ở cơm ăn áo mặc đàng hoàng
Ai cũng được đến trường học hành tử tế
Ai cũng được sống bình yên trong một đất nước hòa bình

Người góa bụa chờ chồng năm xưa
Thả chiếc cần đẩy xe em bé loay hoay giữa sân chung cư thảm nhựa
Nắng xé đôi viên gạch in dấu chân phèn

Anh bộ đội về hưu đêm đêm ngồi chat
Với những người đàn bà hoàn toàn xa lạ trên facebook
Thi thoảng mỉm cười

Ước mơ đã trở thành hiện thực
Người nông dân ung dung chạy xe máy ra đồng gieo hạt
Lách tách mua phân bón qua tin nhắn điện thoại

Trên kệ sách xuất hiện một lỗ hổng đen sì
Nơi đặt cuốn tiểu thuyết viết về cuộc chiến tranh khốc liệt
Màu mực tím lênh loang 

Trong hình ảnh có thể có: Trần Thị Tuyết, đang cười, đang ngồi, đồ uống, ngoài trời và trong nhà

B/ Tản văn 

Con chó vàng và mùi cá Cơm đặc trưng

Đêm nào cũng vậy. Chị ngồi, bóng đổ xuống mái hiên thành một cục đen thùi lùi. Ngoài xa, từng cơn gió biển quét rát rạt như muốn san bằng hết những chỗ lồi lõm dưới nền đất nhà chị. Cạnh gốc cột, con chó vàng đang ngái ngủ, thi thoảng thè lưỡi ra, khục khặc. Nó đang ốm!

Khuya, chị quay vào nhà. Con chó nghe động, rùng mình đứng lên, đi đến huơ mũi già chát hít qua hít lại bàn chân chị nhưng nó không chịu liếm như mọi lần. Sao vậy chó?

Chị. Vừa đặt lưng xuống chiếc giường tre mòn lĩn dấu thời gian thì có tiếng chân người, tiếng khều cửa rột roạt. Chị trở lộn ra, áp sát tai vào vách nhưng tuyệt nhiên không phải mùi cá Cơm thơm lừng của anh mỗi lần đi biển trở về. Tiếc thật!

Nhưng tiếng động, tiếng sóng biển xấp xô cứ lấn tới, táp vào má, vào ngực chị nóng sôi. Bất giác mùi cá Ngừ chua lét toát ra. Dĩ nhiên không phải của anh rồi, mà là của Hai Ngọ. Hai Ngọ là bạn biển của chồng chị còn may mắn sống sót sau trận bão năm xưa. Nhà Hai Ngọ ở tuốt đằng kia kìa!

Chị mở cửa. Tay vừa chạm tay, thì mùi cá Ngừ chua lét ấy (chắc là do bỏ quá nhiều phân u-rê đây), lại xộc vào mũi chị khó chịu. Chị đẩy mạnh. Hai Ngọ vụt chạy thật nhanh về phía biển, nơi chồng chị ra đi và mãi mãi không quay về. Có điều, trước khi nằm sâu dưới lòng biển mặn anh đã kịp để lại cho chị mùi mồ hôi cá Cơm rất đặc trưng.

Con chó vàng nghe động, rùng mình đứng lên rồi miễn cưỡng đuổi theo mùi cá, mùi đêm, mùi cô đơn nhưng không kịp. Hình như nó đã chậm mất một bước!

Trong hình ảnh có thể có: Trần Thị Tuyết, đang cười, đang đứng, giày và trong nhà

C/ Truyện cực ngắn

1.- Người đàn bà cõng nắng

Giao mùa, chị về đến nhà trời sẫm tối. Bé Mận, thay vì chạy ra đón mẹ, nó lại đứng lừng thừng giữa sân giữ chặt cái bội tre sút vành. Chị ngạc nhiên:
- Ủa, con nhốt gà hả? 
- Dạ không, con giữ nắng hộ mẹ, gà có đâu mà giữ!

Thoáng cảm động, chị nhìn con rồi buồn bã vào nhà, móc chiếc gùi lên đầu phên, ngã lưng xuống giường, nằm thở ra:
- Sang thu, nắng phai rồi, lấy gì cho chồng làm thơ đây? 
Anh nhướn người qua nắm lấy tay chị thều thào: 
- Mai ra đồng nằm thiếu gì nắng hả em!
- Đành vậy, nhưng nắng không can thiệp vào bệnh ung thư của anh! 
- Kệ đi em, số phận mà. Trời gọi ai trước người ấy lên đường. 
Chị dụi mắt:
- Biết vậy, nhưng em ghét rượu. Nó làm cho anh xơ gan! 
- Rượu như con nợ truyền kiếp với thi ca em ạ! 
- Vâng, nhưng không có nó thì không có anh, không có thơ, không có em. Khổ rứa!
Anh lắc đầu:
- Không phải vậy đâu em. Lỗi tại anh!

Bất giác bé Mận chạy vào:
- Mẹ ơi, con nhốt được ngần này nắng nè, chắc đủ cho ba làm thơ tặng sinh nhật mẹ đấy! 
Chị quay qua lắc chồng dậy lấy nắng, nhưng anh nằm im, hai tay duỗi thẳng, mắt nhìn lên trần nhà. Nơi duy nhất ánh sáng bầu trời xiên qua lỗ thủng mái tôn nhỏ xíu xùi xiu...

Trong hình ảnh có thể có: Trần Thị Tuyết, đang cười, giày, ngoài trời và thiên nhiên
2.- Gái trinh

Nghe tin em ốm, ông bỏ cả công ty, cả cô trợ lý xinh đẹp chạy đến bệnh viện. Đặt buổi chiều lùa thùa xuống đầu giường nhưng không thấy bệnh nhân đâu. Ông thất thần hỏi người nằm kế bên. Họ lắc đầu bảo. Em đi rồi!

Ông lảo đảo dọc hành lang, cao ốc, cao tầng sáng loáng đuổi theo những chiếc bóng blue trắng toát, chập chờn bấu víu. Ông gỡ đằng đầu nó níu lại đằng chân. Giùng giằng, dai dẳng!

Mãi tận khuya, ông mới về đến nhà thì thấy em ngồi đó, trên tay cầm nguyên buổi chiều nhàu bấn. Ông lao đến nhưng không kịp. Em bay vút ra ngoài sân rồi lẫn vào sương gió, lao vào đêm đen mất hút!

Sài Gòn, 3.2019
Bình Địa Mộc
  
Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang đứng và giày
Trong hình ảnh có thể có: Trần Thị Tuyết, đang cười, đang đứng và trong nhà
Trong hình ảnh có thể có: Trần Thị Tuyết, đang đứng, giày, cây, ngoài trời và thiên nhiên


1 nhận xét: