Chủ Nhật, 21 tháng 3, 2021

CHÙM TRUYỆN CỰC NGẮN THÁNG BA - BÌNH ĐỊA MỘC


1. Ăn mày đường phố

- Ông có cái tên nào không dùng cho cháu xin.
- Có. Cu Đen. Tên này bố mẹ đặt cho ông hồi nhỏ. Bây giờ giàu có sang trọng rồi cu với cò gì nữa. Cho cậu luôn đấy.
- Dạ cháu cảm ơn.
- Bà cho cháu xin một cái tên. Cháu là người vô danh.
- Bà có những 3 tên. Nguyễn Thị Tố Nga. Nga Tố Nguyễn và Queen Nga. Cháu thích cái nào bà biếu.
- Dạ Queen Nga vì nghe nó hiện đại.
- Nhưng phải nhớ tên gắn với người. Với tâm với tầm. Đặc biệt với tiền. Loại ăn mày như cháu e rằng hơi khó nghe.
- Dạ cháu biết rồi.
- Kính chào cụ Tổng.
- Tổng tiếc gì. Tôi là Chuẩn làm nghề đóng gạch. Cứ gọi tôi là Chuẩn Gạch được rồi.
- Thế cái danh xưng cụ Tổng xuất xứ từ đâu?
- Từ cái thời tôi còn giữ chức vụ Tổng giám đốc công ty xây dựng nhà nước nhưng sau đó do làm ăn thua lỗ nên giải thể rồi.
- Cụ Tổng sang lại cho cháu đi. Cháu thích mọi người gọi cháu là Tổng giám đốc dầu chỉ một lần.
- Được thôi nhưng cháu phải thanh toán khoản nợ của công ty để lại hơn hai nghìn tỷ đó. Chịu không?
- Dạ thôi. Cháu là đứa ăn mày khố rách áo ôm mà cụ.
- Còn cái tên Chuẩn Gạch cháu thích không?
- Không. Bây giờ thiên hạ cứ nhăm nhăm gạch đá nếm vào nhau không khéo bị vạ lây.
- Nhưng tại sao cháu lại không có tên?
- Vì ngày xưa bố mẹ cháu là dân nhập cư không có hộ khẩu thành phố nên cháu không làm khai sinh được thì lấy đâu ra tên với họ chứ.
- Ra thế!


2. Mùi mồ hôi cá cơm

Đêm. Bóng chị đổ xuống mái hiên một cục đen thùi lùi. Từng cơn gió quét qua như muốn san bằng hết thảy lồi lõm. Con chó vàng ngái ngủ. Thi thoảng thè lưỡi ra khục khặc. Chị đánh tiếng.
- Mầy ốm hả vàng?
Khuya. Chị quay vào nhà cố tìm giấc ngủ muộn mằn. Con chó lủi mủi theo sau rồi bất ngờ dừng lại dí cái mũi già nua của nó vào bàn chân chị hít hít vài cái chứ không liếm như mọi lần.
- Chân bốc mùi hả vàng? Chị tắm kỷ lắm mà. Hay già rồi mầy khó tính!
Chị vừa ngã lưng xuống chiếc giường tre mòn lĩn bỗng có tiếng khều cửa rột roạt. Chị áp tai vào vách nghe ngóng song tuyệt nhiên không có mùi cá cơm. Tiếc thật! Ngoài khơi sóng vẫn xấp xô táp vào má vào ngực chị hôi hổi. Bất giác mùi cá ngừ chua lét bốc lên. Dĩ nhiên không phải của anh mà của hai Ngọ. Hai Ngọ là bạn biển với chồng chị may mắn sống sót sau trận bão năm xưa.
- Nhà hai Ngọ ở đằng kia kìa!
Chị mở cửa. Tay vừa chạm tay thì một lần nữa mùi cá ngừ lại xộc vào mũi khó chịu. Chị vội vàng đẩy mạnh. Hai Ngọ hiểu ý thả tay chạy vụt ra biển. Nơi chồng chị ra đi mãi mãi không về. Có điều trước khi nằm sâu dưới lòng biển lạnh anh đã kịp để lại cho vợ mùi mồ hôi cá cơm đặc trưng. Con chó vàng nghe động rùng mình đứng lên miễn cưỡng đuổi theo mùi cá. Mùi đêm. Mùi góa bụa gấp gáp mà không kịp.
- Nó đã chậm một bước!


3. Niềm tự hào dân tộc

- Bố ơi xuống ăn cơm. Ngồi mãi trên nóc nhà không đói bụng hả?
- Đói chứ. Bắt hộ bố cái thang.
- Thế lúc sáng bố leo lên trên đó bằng cái gì?
- Bằng tinh thần Phù Đổng Thiên Vương.

4. Mất ngủ

Đêm. Cả nhà đang ngủ bỗng có tiếng kêu cứu ngoài đường vọng vào khẩn hoảng. Chồng tằng hắng.
- Nhà nào bây giờ còn mở phim hành động. Coi cả ngày chưa đủ hay sao?
Vợ đính chính.
- Chẳng phải thế đâu. Hình như có người đánh nhau thì phải. Để em ra xem thử.
- Ôi giời. Khuya rồi đấm đá gì nữa. Ngủ đi mai hẳn hay.
Song tiếng la thất thanh mỗi lúc một gần và lớn hơn ban đầu khiến chị bật dậy. Con gái nghe động liền mở mắt.
- Cháy nhà hả mẹ?
- Đâu có. Chắc bọn cướp giật túi xách người đi đường.
- Mẹ nên kiểm tra chuyện gì xảy ra để còn phối hợp giúp đỡ. Tình làng nghĩa xóm mà.
Bố cựa mình mắng hai mẹ con.
- Thôi ngủ hết đi. Chuyện bao đồng. Nhà mình những 2 lớp cửa hề hấn gì mà lo.
- Ngộ nhỡ kẻ xấu gây án trước nhà mình thì sao?
Chẳng sao cả vì đêm càng khuya giấc ngủ càng quan trọng. Chị từ từ nhắm mắt. Sáng mai chị dậy sớm hé cửa nhìn ra ngoài thì thấy người ta bê một cái xác đàn ông bê bết máu lên xe cấp cứu. Bất chợt một cánh tay vô hồn thòng xuống đung đưa.
Từ đó trở đi hễ mỗi lần chợp mắt chị lại nghe âm thanh rờn rợn vang lên khắp nơi. Đồng thời bệnh mất ngủ cũng xuất hiện như một vị khách không mời mà đến. Mà kêu cứu cứu cứu!


5. Nỗi ô nhục

Trưởng thôn qua đời vợ con ông lập bàn thờ và đặt di ảnh trang nghiêm sau bát nhang. Có điều khách phúng điếu không ai chịu thắp nhang khấn lạy. Gia đình thắc mắc thì họ trả lời.

- Sinh thời bác ấy vốn dĩ đâu có miệng. Chân dung này họa sĩ vẽ sai rồi. Chúng tôi xin phép được bất kính!

6. Thằng khùng

Thỉnh thoảng hắn đến nhà ông S xin mớ quần áo cũ. Nhà bà R nhặt đôi dép cùn bỏ sau hè. Nhà anh H gom hết báo chí nhàu bấn phát hành từ đời tám hoánh. Thiên hạ thắc mắc làm sao đọc được? Hắn liền giải thích.
- Chỉ cần một vài chữ suy ra cả bài.
- Tinh tướng.
- Đây nè. Nhân dân được hiểu là người đóng thuế. Cán bộ là người hưởng lương từ tiền thuế nhân dân.
- Mơ hồ quá.
Hắn tiếp tục lật qua lật lại xấp giấy gói quà tặng phụ nữ đã ố vàng.
- Đây nữa. Đàn bà là chiếc điện thoại thông minh người rành công nghệ phát huy tích cực còn lơ mơ quẹt xong vài cái nếm xuống giường lăn ra ngủ khì.
Hắn khùng nên nói năng linh tinh ai thèm để ý. Tuy nhiên họ vẫn tò mò ba cái của nợ thiên hạ vất đi hắn mang về làm gì?
Chuyện. Ngoài đồng có con bù nhìn cô đơn áo quần rách bươm hắn mặc đồ vào kẻo lạnh. Bàn chân phèn nứt nẻ hắn mang đôi dép đỡ đau. Riêng cái khoản báo chí hắn đành chịu thua. Bởi con bù nhìn này nghe đâu người ta quấn từ nguyên mẫu ngài chủ tịch Hội Người mù.


7. Hôn nhân cô chủ

- Mai họp cổ đông con nhớ huy động kinh phí.
- Bằng cách nào. Thưa ba?
- Bán cổ phiếu hoặc hạ giá thành sản phẩm chạy chương trình khuyến mãi. Hoặc lập dự án mở rộng sản xuất vay vốn ngân hàng.
- Dạ con biết rồi.
Mẹ góp ý.
- Trang phục con nhớ mặc váy đỏ thể hiện sức mạnh phụ nữ. Đồng thời chứng tỏ quyền lực tối ưu phái đẹp.
- Còn son môi?
- Dùng màu cam đánh dấu cá tính độc lập bởi sự khác biệt và nổi bật giữa đám đông.
- Dạ con biết rồi.
Cô chủ quay sang trợ lý.
- Còn bài phát biểu?
- Đã chuẩn bị xong rồi cô chỉ việc đọc thôi. Nhớ nhấn mạnh độ tĩnh không dòng sản phẩm ta-xi bay trong tương lai gần và mạng 5G trang bị xe 4 chỗ ngồi thế hệ mới.
- Dạ em biết rồi.
Phiên họp kết thúc. Hội đồng quản trị mời mọi người dự lễ đính hôn.
- Thưa bà con. Sau một thời gian hợp tác nay chúng tôi muốn gã con gái cho trợ lý giám đốc. Ý kiến cô chủ thế nào?
- Theo tiền lệ lâu nay chiến lượt phát triển công ty do bố hoạch định. Trang phục makeup do mẹ hướng dẫn. Thông cáo báo chí có trợ lý lo. Con chỉ là một nhân sự ảo.
Chủ tịch sốt sắng.
- Nhưng chuyện chồng con hệ trọng?
- Dạ con tự quyết định.
- Con muốn lấy ai?
- Bác Tư lái xe.
- Bác ấy già rồi hơn nữa không thuộc đẳng cấp chúng ta.
- Nhưng là người duy nhất biết nghe lời con. Con bảo đi là đi dừng là dừng.
Chuyện đã đến nước này đành phải thuận theo tự nhiên.
- Bác Tư có đồng ý không?
- Xin lỗi chủ tịch. Xin lỗi cô chủ. Tôi có bạn gái rồi.
- Là ai?
- Cô Sen giúp việc


8. Con lật đật biết nói

Hôm sau Quyên hớt hải quay lại.
- Ông có thấy con lật đật cháu bỏ quên trong phòng trọ?
- Để ông hỏi lại chị ve chai.
Chị ve chai đạp chiếc xe đạp cà tàng đến chỗ thu mua phế liệu.
- Bác tìm giúp em con lật đật có lẫn trong mớ soong nồi chén chậu vừa mới bán?
- Để bác hỏi lại công ty vệ sinh. Những thứ không tái chế được để đây làm gì cho chật?
Công ty vệ sinh trả lời.
- Chúng tôi đang phân loại rác thải hữu cơ và vô cơ.
- Bao giờ có kết quả?
- Khoảng vài ngày vì nhà máy đang quá tải do ùn ứ quà tặng ngày Quốc tế Phụ nữ.
Quyên thất thểu quay về phòng trọ.
- Ông ơi nếu không tìm được con lật đật chắc cháu chết mất.
- Có quan trọng đến mức phải quyên sinh. Chỉ là vật kỷ niệm rẻ tiền mau hỏng thôi mà. Nếu cần ông sẽ bù cho cháu con gấu bông hoặc siêu nhân đắt tiền?
- Những con đó không biết nói tiếng người. Nhất là tiếng nói của người cháu yêu suốt mấy năm đại học.


9. Gia sư

Có lần cô giáo nói với tôi.
- Em thích ăn món cánh gà chiên mắm mà không biết cách làm.
- Để bữa nào rảnh tôi giúp cô làm thử nhé.
Song công việc bận rộn cùng với đại dịch Covid 19 ngày càng phức tạp nên lời hứa đó tôi đành bỏ ngỏ.
Sắp đến kỳ trả lương dạy kèm 2 đứa con. Tôi hỏi ý kiến chồng.
- Đợt này cách ly cô dạy nửa tháng giờ tính sao anh?
- Thanh toán hết tháng cho cô chứ sao.
- Không dạy sao trả tiền?
- Không dạy dù ở trường hay ở nhà phụ huynh thì cô giáo cũng phải ăn phải mặc chứ em.
Nghe lời chồng tôi điện thoại mời cô đến nhận lương tiện thể đãi món cánh gà chiên mắm.
- Dạ em cảm ơn chị. Em đã về quê vì không trụ nổi thành phố bởi dịch cúm diễn biến khó lường.
- Vậy cô cho tôi số tài khoản để chuyển tiền.
- Dạ không cần đâu chị. Chị cứ giữ lại trang trải chi phí cho các cháu. Khó khăn chung mà. Hơn nữa em về quê có ba mẹ lo rồi.
Tôi lẩm nhẩm.
- Nửa tháng lương cũng gần 4 triệu.
Rồi bàng hoàng nhìn chảo cánh gà vừa mới chiên xong. Vị mặn của nước mắm quyện vào dăm tỏi băm bám đều vào cánh gà vàng ưởn bất kỳ ai nhìn thấy cũng phát thèm. Huống chi cô huống chi tôi chứ! 

10. Lời người đã chết

Sinh nhật lần thứ 21 của Duyên tôi hân hạnh được một người bạn là bạn của cô ấy mời tham dự. Tôi ái ngại.
- Có khiếm nhã quá không vì mình đâu biết Nhung là ai?
- Bình thường hóa vấn đề đi bạn. Bởi cuộc sống 4.0 mọi người rất cô đơn. Nhất là nhà giàu nên họ quý mến bạn bè lắm bất luận thân hay sơ.
Bữa tiệc gần kết thúc tôi bỗng phát hiện ra Nhung bắt đầu ngấm rượu. Cô đứng không vững song khách vẫn tiếp tục mời nâng ly. Tôi bèn đến uống dùm bạn mặc dầu tôi không biết rượu bia là gì? Vậy là việc gì đến sẽ đến. Nhung chỉ mới lảo đảo thôi còn tôi đã say thật sự. Cơn say đầu tiên của một thằng con trai nhà quê bồng bềnh phiêu dạt. Có điều tôi được mọi người tung hô. Được ôm hôn nồng nàn. Được công nhận là bạn trai của cô chủ xinh đẹp giàu có.
Từ đó trở đi tôi quen dần với rượu. Tửu lượng cũng tăng lên theo số lần chén thù chén tạc. Hậu quả là tôi bị ung thư gan vì uống quá nhiều rượu trong một thời gian dài. Nhận được hung tin Nhung tìm đến thăm tôi. Nàng tỏ ra ân hận.
- Phải chi đêm ấy em biết dừng lại đúng lúc thì ngày nay anh đâu ra nông nổi này.
- Lỗi do anh mà. Sinh nhật em nên em có quyền vui chơi thỏa mái. Còn anh có thân phải giữ lấy thân chứ.
- Thôi mọi việc lỡ rồi. Lỗi ai không quan trọng. Vấn đề là anh cần gì em sẵn sàng giúp đỡ.
- Anh chỉ xin lại nụ hôn tối hôm đó. Bởi nó đã theo anh suốt mấy năm nay. Anh tìm đến rượu để quên nhưng không được.
- Sao anh không nói sớm. Nụ hôn đó em cũng giấu mãi trong lòng mà. Trước tình cảnh này thì chúng ta đâu có làm được gì?
Đúng là chẳng làm được gì cả. Bởi sức khỏe tôi ngày càng xấu đi. Bác sĩ cho tôi xuất viện. Trên chuyến xe cuối cùng đưa tôi về nhà Duyên xin ba mẹ sang năm cho cô ấy tổ chức sinh nhật tại nhà tôi. Nay tôi chết rồi không biết bữa tiệc đó vui hay buồn? Có ai ép cô uống rượu? Có ai dũng cảm uống dùm cô hay không? Tôi thật sự muốn biết!


 11. Cây đinh

Tay vịn cầu thang nhà em có cây đinh lòi ra nhọn hoắt. Bố làm cán bộ nhà nước khiến ông cẩn thận từng hành vi dù nhỏ nhất nên cây đinh chẳng hề hấn gì. Mẹ là doanh nhân luôn lăn xả vào thương trường thành ra cây đinh cũng chỉ là vật chướng ngại nhất thời. Theo cơ chế lỗ đâu bù đó. Thủng đâu vá đó rốt cục cũng chả sao.
Anh trai là sinh viên khoa Ngữ Văn hơi nhút nhát và ngại va chạm. Anh thường xuyên né tránh chỗ nguy hiểm do đó cây đinh luôn nằm trong tầm kiểm soát. Nhọn hay tà. Rủi hay may đều vô hại. Chỉ tội bà nội lụm khụm mỗi lần lên xuống cầu thang đều bị cây đinh đâm thủng. Máu chảy ra hết rồi tự đông lại thành cục như quá trình lão hóa một sợi tóc.
Có hôm cây đinh đâm sâu quá mà máu nội gần như cạn kiệt. Lỗ thủng giống hố mắt đao phủ thời trung cổ. Em năn nỉ.
- Để con đưa nội đi bệnh viện cấp cứu nhé!
- Không cần đâu con. Vết thương này so với vết đạn địch bắn vào đầu ông nội con hồi chiến tranh còn nhẹ lắm.
- Từ nay nội đừng lên lầu nữa nha!
- Nội không lên lầu ai thắp hương. Ai thủ thỉ chuyện trò với ông con trong lúc cả nhà đi vắng?
- Dạ nội! 

12. Thế thân

Cuộc thi tạc tượng Hoàng Đế bằng chất liệu đá tự nhiên đã hoàn thành xuất sắc. Giải nhất thuộc về điêu khắc gia Hồng Thanh với tác phẩm. Giấc ngủ minh quân được đánh giá chân thật và khá sinh động.
Kết thúc lễ trao giải Ban tổ chức cho dời bức tượng vào hội trường để trưng bày. Bỗng Hoàng Đế cựa mình rồi đứng lên tuốt kiếm. Người phục vụ hoảng hồn tháo chạy. Cứ tưởng ngài hiện về chém đầu kẻ bất trung!
Một lúc sau lực lượng an ninh ập đến vây bắt Hoàng Đế mới phát hiện ra đấy là cậu sinh viên Trường Mỹ thuật đang gặp hoàn cảnh khó khăn liều mình đóng giả đức vua để kiếm tiền nộp học phí.
- Rõ khổ!


13. Thế giới lán trại

- Dạo này em hay nằm úp mặt vào tường. Không mỏi lưng à?
- Ban đầu hơi mỏi song dần dần nó lại quen đâm ra nghiện luôn.
- Trong bức tường kia có gì hấp dẫn?
- Là bờ phên làm bằng cót tre mỏng mảnh. Chỉ cần ngoáy ngón tay vào bất kỳ sợi nan nào sẽ thấy hết phòng bên kia.
- Phòng bên kia có gì đặc biệt?
- Có anh chị công nhân cầu đường yêu nhau. Họ ngồi nói chuyện và cười khúc khích. Đặc biệt không ai làm việc riêng như quẹt điện thoại chẳng hạn.
- Thôi anh bỏ điện thoại xuống giường đây. Em quay lại với anh đi.
- Chờ chút. Để em xem nốt cảnh họ hôn nhau đã. Kìa môi sắp chạm. Mắt sắp nhắm.
- Còn hai tay?
- Đang cào cấu khiếp lắm.
- Em!

14. Hỏa hoạn

Ông chạy về đến nhà bấy giờ nhà ngùn ngụt khói. Tội nghiệp bà đang mắc kẹt dưới bếp do nấu nốt nồi cám lợn. Bởi tuần sau phải xuất chuồng tất tần tật để lấy tiền đóng học phí cho con.
Còn lửa bắt nguồn từ đâu thì phải hỏi củi. Hỏi gió. Hỏi định mệnh an bài? Có điều đôi mắt lửa đỏ rực nhìn ông thì ám ảnh khôn nguôi. Đôi cánh tay gầy đét huơ gàu nước tạt lấy tạt để vào đám cháy thì ma quái rùng rợn.
Ông giật mình toát mồ hôi nhớ lại vụ hỏa hoạn năm đó mà nói không nên lời. Mai đám giỗ bà rồi. Đứa con bà nuôi heo để lấy tiền đóng học phí cho nó giờ đã trưởng thành. Nó sống nhờ đôi mắt lửa.


15. Gõ cửa chiến tranh

Cưới vợ chưa được 1 tháng anh nhận lệnh lên Cứ - Căn cứ địa cách mạng. Trước khi đi anh bí mật trao đổi ám hiệu với chị.
- Nếu sau này em nghe tiếng gõ. Cốc cốc cốc. Cốc cốc cốc. Cốc cốc. Nghĩa là. Vợ ơi vợ. Chồng về đây. Mở cửa. Thì em mới mở nghe.
Ba năm sau chị đang lơ mơ ngủ bỗng nghe tiếng gõ. Cốc cốc cốc. Cốc cốc cốc cốc. Cốc cốc. Chị liền suy luận.
- Tại sao lần gõ thứ 2 có 4 tiếng cốc. Hoặc là anh bị lộ. Hoặc là bọn ác ôn muốn ám sát vợ cán bộ.
Chị lập tức động thủ.
Sáng hôm sau tổ chức thông báo.
- Đồng chí K bị vợ đồng chí Q bắn chết tại chỗ do nghi vấn ngoại tình.
Nhận được hung tin anh bủn rủn chân tay nhưng không dám hé răng. Bởi tiếng cốc thứ 4 của lần gõ thứ 2 mang ý nghĩa.
- Bạn chồng về đây chứ không phải Chồng về đây!
Thêm mỗi tiếng Bạn mà hy sinh mất một Đồng chí thân yêu nhân chuyến công tác cơ sở tranh thủ ghé nhà đồng đội để chuyển lời.
- Vợ ơi anh vẫn khỏe. Vẫn ngày đêm kiên cường chiến đấu bảo vệ quê hương!

16. Chạy xe ôm

Sau khi bị người yêu phụ bạc chàng bỏ hết công việc ở doanh nghiệp nước ngoài lương cao và môi trường làm việc khá tốt để về nhà chạy xe ôm bữa đực bữa cái.
Bà bán bánh mì trước cổng công ty vốn nhiều chuyện nên ấm ức.
- Tui thấy cô ấy cũng bình thường sao cậu lại đánh đổi sự nghiệp oan uổn như vậy?
- Tình yêu nó kỳ quặc lắm bác. Không thể lý giải theo kiểu mười ngàn một ổ như bánh mì.
- Cứ cho là vậy đi nhưng sao cậu không chọn nghề khác. Chạy xe ôm nhìn tội nghiệp lắm!
- Song bù lại được mọi người ôm mình mãi mãi mà không phải yêu thương hay lo lắng bất cứ điều gì.


17. Năng lực sáng tác

- Chồng ơi mới đầu năm đầu tháng sao ngồi khóc hu hu vậy?
- Vì thơ anh càng ngày càng dở lại sắp đến Nguyên Tiêu rồi biết ăn nói làm sao với bạn bè.
- Bậy nà. Thơ anh hay mà. Em nghe ai cũng nói vậy.
- Bọn họ khen cho chết đấy em. Đừng tin mấy ông thi sĩ.
- Bây giờ anh tính sao?
- Anh sẽ bỏ làm thơ chuyển sang làm tình.
- Được thôi. Nhưng anh muốn em khen hay em chê?
- Để tối nay anh kiểm tra lại năng lực sáng tác rồi trả lời nhé!

18. Tự động hóa

- Từ nay em đi làm về cửa tự động mở. Rèm tự động kéo ra. Ti vi tự động bật lên. Máy lạnh tự động điều hòa nhiệt độ.
- Không cần điều kiện kèm theo?
- Có chớ. Một chiếc điện thoại thông minh kết nối mạng 5G là xong.
- Quá đơn giản nhỉ!
- Nhưng...
- Cuộc sống hiện đại đầy đủ mọi tiện ích sướng như tiên còn nhưng nhị gì nữa?
- Nhưng không có ai cởi áo hộ em. Không có ai dắt em vào buồng tắm vặn vòi sen.
- Rồi sao nữa?
- Rồi tắm cùng em.


19. Đôi mắt đò chiều

Mỗi lần ngang qua ngã năm Chuồng Chó chị hồi hộp. Bởi kế bên cột nước phòng cháy chữa cháy có bác thợ sửa ổ khóa lầm lì.
- Đàn ông gì đâu mà đôi mắt cứ như đò chiều!
Mấy bữa nay đại dịch Covid19 bùng phát trở lại chị hạn chế ra đường. Không biết đôi mắt ấy buồn hay vui?
Hệ thống cửa nhà chị trang bị khóa hiện đại. Cái dùng từ trường. Cái sử dụng dấu vân tay nên đâu cần chìa. Còn mỗi khóa cổng ra vào bà giúp việc quản rồi. Đã đôi lần chị lục tung nhà kho tìm ổ khóa hỏng để sửa nhưng chắng thấy. Chị than với chồng.
- Nhà này mà mọi thứ đều chỉn chu y hệt tranh vẽ. Tìm một khiếm khuyết để trãi nghiệm cũng không có là sao?
- Nhà giàu mà em. Hơn nữa em đẹp em có quyền hưởng thụ.
Một hôm chồng đánh rơi chìa khóa phòng làm việc công ty. Anh nhờ chị cắt hộ chiếc khác. Chị mừng quá vội vàng đánh xe đến ngã tư. Kế bên cột nước phòng cháy chữa cháy trống huơ. Bác thợ sửa ổ khóa không còn ngồi lầm lì? Mấy dì bán hàng rong cho biết.
- Ổng ốm rồi. Cô tính tầm tuổi ấy suốt ngày dang nắng ngoài đường nhờ mỗi cái ô dặc dẹo trên đầu chịu sao nổi?
Chị lửng thững quay về lòng trĩu nặng. Chồng liền an ủi.
- Chắc em đi quá sớm nên không gặp?
- Không phải quá sớm mà là quá muộn!

Sài Gòn, 2.2021
Bình Địa Mộc


1 nhận xét: