(ảnh minh họa: nguồn internet)
Thứ bảy, à không, chiều thứ bảy bà nhắn tin cho ông: sáng mai thằng cu đưa vợ con về ngoại, anh đến chơi với em. Khi đi ngang qua chợ Cầu nhớ mua cho em năm lạng sườn non để làm nhưn mì quảng. Còn mọi thứ khác em đã lén nó chuẩn bị hết rồi. Thương anh!
Chuông điện thoại đổ, ông tằng hắng một tiếng rõ to, lầu bầu: ba cái tin rác quảng cáo cứ nhắn hoài, nghe ti vi bảo bắt nhốt hết rồi mà vẫn còn, không biết nói láo hay nói thiệt nữa. Rồi đứng dậy đi ra trước sân giả vờ ngắm mây trời phiêu lãng để đọc tin nhắn ... rác của bà. Đọc xong ông cười, nụ cười của người đang yêu nhỏ xíu, nó cứ hì hì hì thôi.
Trong niềm vui cũng "bé tí" ấy ông thấy mình nắm tay dắt bà vào quán mì quảng ở ngã ba Kỳ Lý, kêu hai tô rồi ngồi nói chuyện mãi mới gắp được vài đũa. Ở quê, mì quảng Kỳ Lý là số một nhưng tình yêu của ông nó "vô số" nên mỗi lần gặp nhau chẳng thiết gì ăn với uống cả.
Cho đến một ngày, con trai bà có gia đình trong thành phố, cô dâu lại sinh đôi nên bà vào giữ cháu. Còn ông, con gái tự nhiên có chồng cũng kêu bố vào ở trông nhà, thế là hai người bỗng dưng thành công dân bất đắc dĩ của thành phố mười triệu dân thi thoảng mắc vào nhau như cưỡi vậy.
Cho đến một ngày, con trai bà có gia đình trong thành phố, cô dâu lại sinh đôi nên bà vào giữ cháu. Còn ông, con gái tự nhiên có chồng cũng kêu bố vào ở trông nhà, thế là hai người bỗng dưng thành công dân bất đắc dĩ của thành phố mười triệu dân thi thoảng mắc vào nhau như cưỡi vậy.
Ông bấm thang máy, đứng im, đến lầu 12 thì bước ra cùng vài người nữa nhưng lại không để ý là ai với ai, chỉ chăm chăm gói nilon có năm lạng sườn non, lẫm nhẫm: cái bà nầy kì thiệt, ăn bao nhiêu mà mì với bún cho khổ, già rồi, gặp nhau tí lại về trông nhà cho con bé đi chợ nữa.
Nhưng khi đến nơi, ông lại đứng lặng người nhìn bà lấp ló sau khung cửa sổ lạnh ngắt, đôi mắt ướt nhòe, mếu máo: anh ơi, mấy đứa nó nhốt em trong nầy rồi mang chìa khóa đi luôn, vì chúng nó sợ em đi lung tung, chiều mai mới lên. Bi chừ mần răng đây hử anh!
Ông buồn bã bước đến, thò tay vào trong căn hộ chung cư bưng bít. Nơi có bà, có nồi nhưn món mì quảng dang dở bởi thiếu năm lạng sườn non. Nơi có giọt nước mắt của bà rơi xuống đôi má nhăn nheo, nóng bỏng. Ông đứng đấy rất lâu, thật lâu. Hàng lang chung cư bắt đầu im bặt tiếng chân người. Đêm xuống!
Sài Gòn, 12.04.2014
Bình Địa Mộc
Câu chuyện ngắn gọn, súc tích, mâu thuẩn vụt hiện lên bất ngờ. Chàng ở ngoài cửa sổ với nửa kí sườn non, nàng ở trong cửa với hai hàng lệ chảy cùng mớ mì Quảng lén con làm trước đó. Trong tình yêu đôi khi phải lén, lén chuẩn bị đò ăn, lén ra sân ngắm trời mây để đọc tin nhắn. Không hiểu mối tình này có gì bất chính không chớ "triệu chứng lâm sàng" thì đáng thương thiệt.
Trả lờiXóahọ thương nhau từ ngày xưa đó anh, hoàn toàn chính đáng, trong truyện nầy đã nói lên điều đó rồi nhưng vì họ ly hương nên kh được tự do thỏa mái đó thôi, anh đọc lại đoạn nầy nhé " cái bà nầy kì thiệt, ăn bao nhiêu mà mì với bún cho khổ, già rồi, gặp nhau tí lại về trông nhà cho con bé đi chợ nữa." ...
Xóatuổi già buồn quá !!!
Trả lờiXóatks bạn, ai rồi cũng vậy!
XóaThật hay, rất tinh tế anh Mộc.
Trả lờiXóatks bác Thu, bác vui nha, vui nhất là nhà bác bình yên!
XóaÔng và và bà bây giờ đang độc thân hay sao Môc ơi
Trả lờiXóaVậy họ tìm đến nhau là phải rồi,
Thế nào rồi ông bà cũng trở về quê, tha hồ mà mì Quảng....
dạ, họ độc thân nhưng người á đông mình thường rất ngại việc chung đụng tình cảm nhất là đối với người lón tuổi, người già như 2 bác nầy anh ạ, cảm ơn anh đã quay lại lần hai để chia sẻ với Mộc, anh về bình yên nha!
XóaNếu ở TP thì cụ ông sẽ chạy đi tìm tay mở khóa 24/24 bảo đảm là ...OK ngay ! He he...
Trả lờiXóachỉ là nguyên cớ thôi anh ơi, còn nguyên nhân là cuộc sống ... số nó đẩy con người vào ngõ cụt ấy!
XóaÔng đứng đấy rất lâu,thật lâu.Ông nhớ lại ngày xưa khi còn trẻ ông thường nghe nói ở môt xứ náo đó khi yêu nhau các đôi tình nhân thường hay mua một cặp khóa đôi đến cây cầu khóa vào đó coi như lời nguyền bên nhau suốt đời.Trớ trêu thay cái khóa bây giờ lại là rào cản ông đến với bà.
Trả lờiXóaÔng bước ra hành lang ngước nhìn lên bầu trời cao xanh thẵm nơi có đôi chim én đang bay lượn.Ông biết mình và bà như đôi chim đang bị giam giử trong cái lồng đinh kiến và trách nhiệm chỉ còn mong đến ngày cuối đời đôi chim đó mới thoát khỏi cái lồng giam giử và đến với nhau mãi mãi.
cảm ơn bạn đã chia sẻ một đoạn kết hay hơn đoạn kết của Mộc, chúc bạn có một vuông trời hạnh phúc và những ý văn rất hay, đậm chất nhân văn nha!
XóaCám ơn Môc chẳng qua thấy truyện của Môc nó cũng hao hao giống chuyện của mình thôi.
XóaThương quá hở Mộc?
Trả lờiXóaCuộc đời nhiều lúc thế đây. Cha mẹ và con cái, thành phố và quê xa, tất cả trộn vào nhau, cào cấu, tách rời nhau, khủng hoảng...
Nhưng giọt nước mắt nào cũng chứa bên trong nó bao điều muốn nói, bao điều tốt đẹp...
vâng, quá thương ấy chứ, chúc Thu vui nha, mấy bửa ni lu bu quá hổng đi đâu được, thông cảm nghe!
XóaChúc anh mạnh khỏe, bình an và hạnh phúc
Trả lờiXóaVâng, cảm ơn em, em cũng vạy nha!
Xóa