Thứ Tư, 16 tháng 9, 2015

THƠ MỘC ĐĂNG TRÊN TRANG WEB HỘI NHÀ VĂN TP.HCM

Bình Địa Mộc thức đàn bà
05.7.2015-22:30



THỨC ĐÀN BÀ

thức đàn bà lẫy bẫy trong em
hơ bàn tay lên cái nắng tháng tư không đủ ấm
giọt nước mắt hóa thành vương miện
đội nỗi buồn ngọn cỏ cú miên man

bến sông xưa nắng cả dát vàng
ông lái đò tháp thời gian vào mái chèo gãy khúc
cánh lục bình lờ đờ theo số phận
sóng vẫy vùng mặc cả hoàng hôn

bóng tre già khuất nẻo cô thôn
mùa đỗ chín chia ước mơ thành vuông đời đen đỏ
em trốn giữa thực hư thời con gái
đợi anh về làm vợ thử một đêm

thức đàn bà len lỏi trong em
mảnh trăng mười bốn găm vết thương đến kỳ tái phát 
ngọn gió hoang cuối đường lầm lạc
vào miền xanh con gái ngỡ ngàng

ngày mới đến hoa cỏ rộn ràng
con ong vẽ một đường vòng quanh giàn mướp
lời nhạc sến ru nỗi lòng khắc khoải
chìm trong em lặng lẽ thức đàn bà 


CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ

có những chuyện bây giờ mới kể
cộng rơm vàng trước lúc hóa phận tro
cũng đã xanh hàng trăm ngày cốt để
cho đòng đòng căng sữa hạt thóc no

chiếc áo cũ trước khi thành mớ giẻ
khoác vào người cho đủ ấm ngày đông
đôi giày rách chau mày thân dâu bể
mang vào đời đâu dễ tháo dây oan

mảnh vườn xưa con chim chuyền làm tổ
trước khi bay bỏ ngõ tiếng hót mừng
vài bụi chuối phất phơ cơn bão tố
chụm đầu nghe dăm bảy quả chín lừng

có những chuyện bây giờ ngồi kể lại
gót sen em một thuở dấu chân phèn
đồng sâu hút vãn mùa tu hú gọi 
về ăn cơm đứt quãng giọng trai nghèo

bầy con nít ngồi khoanh tay chờ đợi
chiếc mo cau rớt thủng ngõ trưa gầy
chưa kịp kéo tuổi thơ đà trượt mất
đôi dép cùn một chiếc giấu sau lưng…


TỰ KHÚC THÁNG SÁU

rốt cuộc rồi phải bỏ ra
chiếc líp sợi sên cái lốp mòn không xài được
chỉ có điều vất đi lại tiếc
nên đành lòng tự phế liệu cuộc chơi

những loại đồng nát rải rơi
ném vào đâu cũng sợ môi trường ô nhiễm nặng
xới lại bao điều cũ kỹ
sẽ mới dần trong chính mắt ta

vết thương lòng lành lặn thị da
thời gian càng lâu vết sẹo càng mờ dần khi có thể
trách chi đêm trời chuyển
rã rời đau y hệt phút lâm bồn

chuyến xe đời bon bon
chở theo bao nhiêu khuôn mặt người vuông tròn mếu mó
chạnh buồn mỗi khi hỏng hóc
chợt vui lúc thanh thản nghỉ ngơi

rốt cuộc rồi cũng đến nơi
kê chiếc bàn lệch hẳn một bên gọi là chung số phận
nhặt con ốc vặn vào khung lận đận
tạo thăng bằng nâng bước ta đi…

Nhà thơ Bình Địa Mộc


NỐT NHẠC THÁNG TƯ

tháng tư lật đật đi tìm
trong bồ lúa bóng đêm chìm thực hư
trăng sau vườn thấp thoáng như
một người hẹn một người từ bấy lâu

đãi đằng dưới lớp nông sâu
chiếc lu sành kiếp bể dâu lùa thùa
vòng quanh ảng nước gió đùa
nghe lành lạnh phía giao mùa năm xưa

ngoài sân giọt nắng mới vừa
giấu ngọn cỏ mượt sương chưa vỡ òa
bàn tay vò nỗi xuýt xoa
tiếng chân giẫm tiếng chu choa quân về

tháng tư em nón lá quê
che ngang vai mái tóc thề tìm anh
dòng người xanh mải miết xanh
hoa lan rừng tím biếc nhành ca dao

vịn đôi bờ dãy thông hào
bài thơ anh phổ nhạc lào xào bay
ru đời tình khúc đắm say
em ru em nốt nhạc đầy tháng tư


QUI HOẠCH TREO

tấm pano qui hoạch dựng lên
bầy chim sẻ tha cộng rơm cuối cùng bay biền biệt
bác nông dân đội chiếc mũ bảo hiểm
trở thành bù nhìn

đàn bò gặm nốt bóng mình
trước khi mặt trời từ giã cánh đồng trở về hốc núi
nơi con người ngày xưa lủi thủi
sống như loài dơi

tấm pano khuôn mặt rạng ngời
cặp vợ chồng trẻ dắt đứa con vào siêu thị
những tòa nhà mang tầm thế kỉ
bên cạnh dàn xe sang

khu đô thị mới khang trang
mọc lên từ cánh đồng hàng ngàn héc ta lúa nước
mọc lên từ cái đầu đêm trước
cách mạng vô sản hình thành

tấm pano sau cơn bão hoành hành
chiếc khung sắt gồng lên lột trần sức mạnh công nghiệp
chị ve chai bẻ ngón tay chép miệng
tiếc đĩa cơm gà

miền Trung nắng cháy thịt da
cơn gió Lào giống đường gươm của tay sát thủ
chẳng chừa ai ngoại trừ tấm pano bụi phủ
trầy trật đợi vốn đầu tư

cánh đồng tội nghiệp gần như
sa mạc hoang vu gắn sau lưng tấm pano qui hoạch
bầy chim sẻ bay về ỉa toạch
rớt xuống đầu gốc rạ trắng phau...

Quảng Nam, 6.2015
BÌNH ĐỊA MỘC

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét