Thứ Hai, 9 tháng 11, 2015

THƠ MỘC ĐĂNG TRÊN TRANG DU TỬ LÊ



BÌNH ĐỊA MỘC - Thơ
(11/08/2015 05:59 AM) (Xem: 29)
Tác giả : bình địa mộc

Lạy trời.
lạy trời con vẫn sống đây
vẫn nhăn răng đếm bát đầy bát lưng
cuộc mưu sinh chẳng đặng dừng
lùi một bước ắt lên rừng đốt than
vẫn còn đi dọc về ngang
cho thiên hạ biết thế gian nhiệm màu
tận cùng cái gọi nỗi đau
là niềm vui lén giấu sau chuồng gà
lạy trời con vẫn chưa qua
cửa quan xin hối lộ tha tội khùng
suốt ngày cứ nói chung chung
cái riêng sợ đái ra quần làm thinh
vẫn ngồi vái khắp thần linh
sống vài năm nữa để hình dung thêm
cái cò mà đi ăn đêm
liệu tôm tép có vùng lên đổi đời
chắp tay con lạy ông trời
sống là phân đoạn cắt rời cảnh quay
ai tỷ phú ai ăn mày
diễn xong lại phải ngửa tay nhận tiền …

Nhìn từ cao độ tòa nhà 60 mét.
đứa bé no sữa bò qua bụng mẹ
vết rạn trên làn da do quá trình mang thai chính nó
sự hiển lộ tự nhiên chứng minh nổi đau vốn dĩ
hình thành từ lớp tế bào đầu tiên
con chim sẻ mổ cộng nắng trên đường dây cao thế
thủng nỗi buồn ngụ cư viết lên tường thế kỷ
cộng đồng mạng online truy tìm tác giả
cơn gió cuối mùa hất đổ mái tole
ông già bỗng nhiên thức giấc
bòng thời gian sau lớp mỡ thừa chực tiêu trước giờ hạ huyệt
cố giữ chặt âm thanh cơ hồ điên loạn
chén bát soong nồi thau chậu inh oang
chiếc boeing 747 cất cánh trễ giờ sau sự cố
trườn cái bụng xanh lè chứa một mớ email sinh nhựt đám cưới họp khẩn
đành ủy thác niềm tin vào may rủi
lượn trên bầu trời xanh rất xanh
(...)

Ngộ nhận.
có cái gì đó không phải của tôi
giống chiếc ghế bành xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ
khối kẻ chóng mặt nhào đầu hộc máu
bán cả bố mình lật đật leo lên
có cái gì đó không rõ họ tên
giống tờ quyết định cấp trên bổ nhiệm chức danh giám đốc
khối người lặng thinh nhưng lòng ấm ức
đái vào lùm cây đ** mẹ thằng lùn
có cái gì đó không sợ mà run
giống buổi lễ xuất quân nhắm thẳng kẻ thù mà bắn
khối đồng chí hi sinh chưa kịp sờ l*** vợ
toát mồ hôi bặm miệng tuyên thề
có cái gì đó không phải bùa mê
giống tấm thẻ đỏ đeo vào nghiễm nhiên thành ông chủ
khối cán bộ nằm vùng ngất lên xỉu xuống
địch tra tấn cỡ nào cũng chẳng chịu khai
mỗi con người định hướng một tương lai
lấy năng lực người nầy gá vào công danh kẻ khác
giống con rối quấn mình bằng giẻ rách
giật đằng đầu ruột đổ toạch đằng chân …

 Hư vô.
ngôi nhà bỗng mới như lau
em phía trước
tôi đằng sau lạnh lùng
nửa đêm nghe tiếng thạch sùng
định kêu
nhưng sợ cuốn mùng làm thinh
gió lay rèm khẽ rung rinh
duỗi chân
lại đụng chân mình nằm im
con mèo mắt nhắm lim dim
ngôi nhà
phút chốc bỗng chìm hư vô

Tổ quốc gọi tên mình.
cứ tưởng Tổ Quốc gọi tên mình nhưng đếch phải
lũ chăn trâu đầu hói chửi thề
cỏ liệt hết rồi ngoi lên đâu dễ
ai bán viagra đặc trị chỉ giùm
hai chị giành nhau một anh chồng bán hàng đa cấp
túm dại khờ bỏ toạc túi nilon
lỉnh khỉnh lọ chai đẩy qua đùn lại
phỉnh cu Tèo xí gạt luôn bé Nơ
cứ tưởng Tổ Quốc gọi tên mình đâm ra hóng hớt
rủ vài thằng làm ván tú - lơ - khơ
lương chưa nhận cùng nhau tự xử
biết đâu chiều còn chút nắng nghiêng che
lót chiếc dép gã phu xe nhắm mắt
mặc đường đời tấp nập mưu sinh
báo vừa đăng bài thơ dăm ba người dành quyền tác giả
chẳng ai nhận mình đạo tặc, eo ôi
cứ tưởng Tổ Quốc gọi tên mình chạy lên phía trước
chẳng phải đâu tiếng sóng biển thầm thào
nơi Hoàng Sa suốt ngày âm ỉ
vỗ vào đêm nức nở cung Trầm
đài báo ngày mai cơn bão số 4 quét qua Tây Bắc
giật mình ngỡ Đất Nước tan hoang
chẳng phải đâu lời dặn ngàn năm trước
nhà muốn yên nóc phải kĩ càng
Quảng Nam, 10/2015
Bình Địa Mộc. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét