Thứ Ba, 27 tháng 9, 2022

Ra mắt tập thơ Tuyển thơ Tình người


Học cách cho đi 

Kính tặng thầy giáo - nhà thơ Lê Quý Long. 

Sáng nay 9.9.2022 em đến quận 3 Tp. Hồ Chí Minh để nhận sách thầy tặng như trong thư mời. Nhưng rất tiếc không gặp được thầy. Em buồn. Nỗi buồn của đứa học trò những 50 năm chưa gặp mặt thầy rất đổi mông lung! 

Nhưng nếu gặp em cũng không nhận ra thầy. Và thầy chắc cũng chẳng nhận ra em. Bởi thời gian là cơn bão kịch trần xuyên lục địa sẵn sàng cuốn phăng tất cả. Nào tiền bạc danh vọng địa vị. Nào chức tước quyền uy. Nào kim cương đá quý có thể tan tành theo mây khói trong phút chốc. Duy nhất thứ thời gian đầu hàng. Thời gian phủ phục. Đó là tình nghĩa thầy trò. Là tinh thần tôn sư trọng đạo mà chỉ có thể tồn tại dưới mái trường Trung học Hòa Khánh - Đà Nẵng trước năm 1975 mà thôi! 

Thầy ơi. Thầy ốm hả? Em nghe mọi người râm rang như vậy. Song em hy vọng thầy chỉ cảm cúm nhẹ thôi. Hoặc đang buồn vì nhớ cô giáo dạy cùng trường với thầy của cái thời xa lắc xa lơ nào đấy. Còn hiện tại thầy phải sống vui. Sống khỏe. Sống từ thiện như chính tuyên ngôn của thầy trong tập sách dày 264 trang do Nhà xuất bản Đồng Nai phát hành CỔ VŨ TÌNH NGƯỜI LÀ VIỆC LÀM TỪ THIỆN. 

Kính thưa thầy. Cái tình người đậm đà mà sâu lắng. Cái tình người bao dung mà thắm thiết thầy đang cổ vũ. Đấy chính là tập sách TUYỂN THƠ TÌNH NGƯỜI do thầy và nhóm bạn của thầy chọn lọc ấn loát giữa tâm chấn hậu đại dịch covid19 còn rung lắc đứt gãy. Bởi đâu đó còn đọng lại nỗi buồn con mất cha. Vợ mất chồng. Còn âm vang điệp khúc cách ly phong tỏa. Còn lảng vảng hình ảnh cân gạo bịch rau chai nước chuẩn bị chia sẻ. Chuẩn bị dành dụm cho nhau trong cái thành phố hơn 10 triệu dân hải hồ phiêu dạt huynh đệ chi giao này. 

Cái tình người thấm đẫm ấy lấp lánh trong các câu thơ. Cái nhân văn vi dịu ấy bay lên từ những bài viết như hạt sương long lanh. Kết tinh lại. Hội tụ lại. Hồi hướng cho chúng em học cách làm thơ. Học cách làm người. Học cách cho đi. Đó cũng là lý do em dậy từ rất sớm bắt xe đến đây để được nhận cái của thầy cho đi. Nhận cái của các liền anh liền chị hào phóng ban tặng. Nhận cái thanh tao nhã nhặn của thi sĩ Sài Gòn nói riêng. Phương Nam nói chung hoan hỷ phụng hiến trong các thi phẩm của họ. 

Kính thưa thầy. Còn khoản 15 ngày nữa trường chúng ta tổ chức họp mặt vào đúng ngày 25.9.2022 tại Đà Nẵng. Em thấy các bạn lớp 8.5 - lớp đăng cai tổ chức họp trường năm nay. Đã đón thầy hiệu trưởng Huỳnh An Ninh từ Mỹ bay về tham dự. Cũng như thầy. Thầy Ninh chắc gì nhớ em là ai? Và em cũng không thể nhớ thầy ngày ấy và bây giờ thay đổi như thế nào? Thầy ấy uyên bác lịch thiệp ra làm sao? Tuy nhiên trong tiềm thức của đứa học trò "rất tồi toán pháp giỏi văn chương" Đỗ Đắc Toàn này vẫn hình dung các thầy giáo. Cô giáo trường Trung học Hòa Khánh là các bậc hiền cha. Hiền mẹ đáng kính. Là con thuyền kiến thức bất chấp chướng ngại vật bền bĩ đưa chúng em sang sông để vươn ra biển lớn. Là bệ phóng đẩy chúng em bay lên vũ trụ tình người bao la kết tỏa. 

Trong số chúng em ấy có học trò Đỗ Đắc Toàn nay trở thành nhà thơ Bình Địa Mộc khá chăm chỉ viết lách. Khá mày mò sáng tạo. Song dưới bóng cây cổ thụ của thầy em vẫn mãi là đứa học trò nhỏ xíu nghịch ngợm. Là thằng con nít nhà quê ở Nông Sơn tản cư ra Hòa Khánh học chữ. Học làm người. Học cách sống. Học cách cho đi. 

Một lần nữa em xin cảm ơn thầy đã lại một lần nữa chắp cánh bài thơ CẢM ƠN BÀN TAY của em bay lên bầu trời thi ca. Thưa thầy đây là bài lục bát "thòng". Mỗi khổ thòng thêm 2 câu do em tự nghĩ ra. Bài thơ vào vòng chung kết cuộc thi Nhân nghĩa Đất Phương Nam do Hội Nhà văn TP. HCM tổ chức vừa qua. Mà nay đã tạo dấu ấn đặc biệt trong tuyển thơ Tình Người ra mắt sáng nay. 

Nhân đây em cũng xin kính chúc thầy và gia đình hạnh phúc. Kính chúc quý thi hữu an lành. Và em cũng không quên chúc em làm thơ mỗi ngày hay hơn. Đặc biệt phải sống tốt hơn để mãi mãi xứng đáng là trò ngoan của thầy. Là học sinh giỏi của trường Trung học Hòa Khánh trước năm 1975 thầy nhé! 

Sài Gòn, 9. 2022

Bình Địa Mộc

Ps: mời xem bản gốc bài thơ 


Cảm ơn bàn tay 


Cảm ơn nhợt nhạt bàn tay

Kéo chăn đắp chỗ lạnh này bệnh nhân

Kéo ghế ngồi chuyện xa gần

Rằng gia đình mấy người thân. Mất còn? 


Rằng dịch bệnh sắp mỏi mòn

Đêm trăng trắng phũ tang hòn đá rêu 


Cảm ơn áp út nhăn nheo

Chiếc nhẫn cưới đợi người đeo. Đợi  hoài!

Tiếng dép gấp gáp sân ngoài

Nhói lồng ngực mỗi hồi còi cứu thương   

Hết ca trực bước vô thường

Sau lưng ấy cõi âm dương vẫy chào 


Cảm ơn ngón trỏ xanh xao

Cây kim tiêm chích chỗ nào cũng đau

Mái hiên đầu bạc trắng phau

Cuối hành lang phút yêu nhau vội vàng 


Giấu đôi mắt đẹp khẩu trang

Chưa từng gặp cũng chưa ban phước lành 


Cảm ơn mỏng mảnh mong manh

Bàn tay năm ngón dỗ dành chở che

Nghe gì? Nhỏ nhẹ ống nghe

Mà văng vẳng giữa trưa hè. Lời ru! 


Mà thăm thẳm phía sương mù  

Chiếc khăn gió cuốn cuộn vù vụt bay


Cảm ơn nứt nẻ bàn tay

Ôm chầm rực rỡ những ngày bình yên 

Rằng mai ngồi lại huyên thuyên

Câu thơ bác sĩ hàn uyên gieo vần


Con tàu sứ mệnh đằng vân

Rằng thiên thần áo trắng ngần bay lên 


Sài Gòn,  9.2022 

Bình Địa Mộc






1 nhận xét: