Thứ Hai, 5 tháng 2, 2024

Cung đường mùa xuân


 1.

Đêm. Tiếng chuông gió ngoài hiên leng keng lắc kắc, lúc lạ lẫm lúc thân quen khiến ông Hinh không tài nào chợp mắt. Trong nhà chiếc đồng hồ treo tường hiệu GIMICO điểm chỉ hai mươi hai giờ hai mươi lăm phút. Ông cố tình quay mặt vào phía trong nhắm nghiền mắt lại nhưng xem ra ngủ không phải nhắm mắt. Ngủ không phải nằm mơ mà có khi giữa ban ngày cũng thấy chạy xe hơi, ngồi nhà lầu, sánh vai cùng người đẹp chân dài bước vào khu du lịch Vinpearl - Nha Trang. Trong bối cảnh gạo không còn một hạt, tiền không còn một cắc, nước không còn một giọt hẳn chuyện bình thường. Điện thoại reo.

- Cái này mới thiệt nè hổng phải nằm mơ.

Ông lật đật bấm máy. Bên kia đầu băng thông rộng tiếng bà Hinh văng vẳng.

- Ông đâu rồi.

- Tui đây có chuyện gì vậy bà?

- Chuyện hiến đất ông cứ việc tiến hành cho nhà nước mở đường mẹ con tui không về chia phần đâu mà lo.

- Thành phố toàn người xa kẻ lạ ai cho bà tác túc mà không về.

- Con Quyên sắp lấy chồng đại gia rồi nhà cửa thiếu gì.

- Con mình vừa xấu vừa chậm ai thèm lấy nó làm vợ. Mẹ con bà coi chừng bị người ta lừa đó.

- Họ đâu có huởn mà lừa mẹ con tui mỗi đứa còn đúng cái ba lô con cóc, mấy bộ quần áo sờn vai, sút chỉ, rách lai. Tầm này rồi ông bớt suy diễn lung tung. Cố gắng ngủ một giấc cho khỏe sáng mai tui gởi tiền ăn về cho.

Ông chưa kịp nói.

- Không cần đâu tui còn tiền đây.

Thì bà đã cúp máy cái rột. Ông vén mùng bước ra phòng khách cất điện thoại Samsung con Quyên mới mua gởi về cho cha hồi tháng trước. Quả đồ xịn này báo hại ông nhờ cậu Chuyên hướng dẫn cả buổi chiều mới xài được. Đổi lại ông làm thịt con gà mái tơ, mua chai rượu gạo nấu bằng men hổn hợp 20 loại lá rừng, đãi cậu ấy một trận say lúy túy, theo đó ông cũng đảo điên luôn. Trước khi về Chuyên còn dặn đi dặn lại.

- Bác hạn chế dùng điện thoại đặc biệt vào ban đêm. Không nên để đầu giường sóng điện từ giết chết tinh trùng bác đó.

- Cháu cứ nói quá lên chứ bác đây làm gì còn tinh trùng mà chết với chả sống.

- Cháu nghe mấy đứa game thủ ngoài tiệm nét bảo nhau. Cháu nghĩ nếu không chết tinh trùng cũng mất giấc ngủ, hoang mang, lo lắng suốt đêm bởi các drama showbiz nhảy múa liên tục trên màn hình.

Chết sống thế nào chưa biết song ông nhất định phải nghe lời cậu Chuyên. Bởi cậu ấy ngoài vai trò láng giềng tốt, còn bạn thân với ông trong cái làng 100 hộ dân suốt ngày đầu tắt mặt tối, cực khổ trăm bề, mấy ai quan tâm đến ai. Nãy giờ ngó đi ngó lại vẫn chưa yên tâm ông bèn chạy xuống bếp lấy cái thau nhôm úp luôn lên mặt bàn, quyết tâm không cho sóng điện từ manh động, bứt tử khách hàng. Mọi việc đâu đó xong xuôi ông phủi chân leo lên giường. Lẩm bẩm.

- Con Quyên sắp lấy chồng đại gia nằm mơ hả bà? Mơ cũng phải có lý có tình mới tin nha!

Bất chợt sau hè chú gà trống cô đơn cất tiếng gáy đứt quãng, cơn gió lạc lòi khẻ rung tàu lá chuối bạc phơ, ánh trăng thượng tuần thoắt ẩn thoắt hiện. Ông trấn an.

- Chuyện chưa đâu vào đâu ngủ một giấc rồi mai hẳn tính.

Đêm nhà quê yên tĩnh lạ lùng mỗi tiếng muỗi vo ve cũng đánh thức cả một linh hồn chết giẫm. Hà huống chó sủa, gió lùa, lá rơi không giật mình mới lạ. Giật mình xong ông bắt đầu nhớ lúc chiều mụ Giậu gặp ông ngoài ngỏ hỏi thăm.

- Bà nhà sắp về chưa?

- Chưa. Mà hình như ở luôn trên phố chứ không về.

- Mua nhà trên đó rồi hả? Không ngờ mẹ con bà đổi đời nhanh thế.

- Chuyện đó thì tui không biết. Chỉ biết bà không về quê chứ không phải bỏ chồng nhà quê đâu nghe.

- Ủa chồng bà bà bỏ liên can gì đến tui mà ông thanh minh thanh nga.

- Tui cũng vạ miệng nói cho khuây khỏa chút thôi làm gì căng dữ vậy mụ.

Mụ Giậu lườm ông một cái rõ dài rồi quày quả đi luôn, mang theo cái bịch nilong màu xanh dương căng cứng. Chẳng biết trong đó đựng thứ gì, chỉ biết nó miễn cưỡng đung đưa sau mỗi bước chân của mụ, càng lúc càng mất hút sau khúc cua bê tông nhơm nhớp phân trâu. Ông Hinh nhìn theo võ đoán.

- Chắc mụ ấy mua thịt bò với cà chua xà lách làm bít tết bồi dưỡng cho mình chứ gì.

Mấy bữa trước ông than thở dạo này hay chóng mặt, đầu óc choáng váng, chân bước không vững, nhiều lúc muốn ngả vào bụi tre. Mụ Giậu chia sẻ.

- Chắc ông bị thiếu máu não để bữa nào tui mua mấy lạng thịt bò, cà chua, xà lách làm cho ông món bít tết ăn vào sẽ hết. Già rồi không bệnh này cũng bệnh kia, sinh - lão - bệnh - tử mà.

Bữa nào là bữa nay đó ông. Chết cha, ông đã bỏ lỡ cơ hội ngàn năm của người hàng xóm bao đồng này rồi. Song ông cũng không thể chạy theo nắm tay giữ bà lại, không thể quỳ gối van xin. Không thể đứng giữa cánh đồng bao la bưng mặt khóc hu hu giống bọn sửu nhi. Đàn ông con trai mà. Nhục lắm!

 

2.

Đường vành đai chạy qua 5 địa phương. Gồm Sài Gòn, Bình Dương, Đồng Nai, Long An, Bà Rịa - Vũng Tàu mục tiêu trước mắt nhằm mở rộng không gian đô thị, kéo giãn mật độ dân số nội thành, tạo điều kiện cho doanh nghiệp bất động sản vực dậy gần như ngủ đông sau 3 năm đại dịch Covid 19 chưa tính các dịch vụ khác ăn theo. May mắn thay con đường này chạy ngang qua khu đất rộng hàng ngàn mét vuông nhà ông Hinh, nếu đền bù chắc cũng được mấy tỷ. Còn hiến tặng cho nhà nước thì nhận về cái bằng khen đẹp lung linh. Ông đang phân vân không biết có nên nhận bằng khen hay lấy tiền mặt? Trong bối cảnh vợ đòi ở luôn trên thành phố, con gái đòi làm dâu nhà giàu. Hư thực ra sao chẳng rõ mà chẳng thấy ai cần đất, cần nhà, cần vườn trúc mảnh mai. Không ai cần ông khiến ông không khỏi thắc mắc.

- Đất Sài Gòn có cái giống gì trên đó mà ai cũng khoái, cũng đòi cắm dùi cho bằng được?

Do chộn rộn ba cái vụ mở đường, giải phóng mặt bằng, huy động bà con khẩn trương bàn giao đất cho nhà đầu tư thi công kịp tiến độ, ông quên mất mấy bụi trúc sắp chết già sau vườn. Ông bèn chạy ra kéo ống dây nhựa, bật cầu dao máy bơm, nước phun ào ào. Được biết trúc thuộc dòng họ nhà tre, thực vật bản địa, phần lớn được trồng làm cây cảnh, bởi dáng dấp nhẹ nhàng khiêm tốn, khác với người anh cả họ nhà tre kiên cường bất khuất. Trúc thân nhỏ, lá nhỏ mọc thành bụi rậm, chiều cao trung bình khoản 8 mét/cây, biểu tượng văn hóa về sự nho nhã, lịch lãm. Ngày xưa trúc thường dùng làm cần câu câu cá cho tao nhân mặc khách, làm ống thụt bắn hạt bời lời cho trẻ em vui chơi giải trí. Còn ngày nay trúc dùng để chẻ nan đan rổ và làm các vật phẩm, quà tặng lưu niệm. Bởi nó có hình dáng thon thả mềm mại thay vì làm bằng nan tre cứng cáp vạm vỡ. Đặc biệt trúc được các nghệ nhân thiết kế những chiếc chuông gió độc đáo, treo trước cửa nhà phát ra âm thanh lắc cắc, lanh canh nghe rất vui tai. Thập niên 2000 trở về trước trúc thuộc loại nguyên liệu chính dùng để đan nia, thúng, sọt; làm dần, sàn, rổ, rá các loại không những tiêu thụ trong nước mà còn xuất khẩu ra nước ngoài. Do đó trúc được trồng rất nhiều nơi mới có đủ số lượng nan để đan lát. Cá biệt những thửa ruộng nhiễm phèn không trồng lúa, dân chuyển qua trồng trúc. Những khoảng đất trống chưa có ý định sản xuất, lập tức trồng trúc. Đường làng, ngỏ xóm, sân cỏ, bờ bao khắp nơi trồng trúc. Những quần thể trúc xanh rì, mát mẻ hòa quyện vào không gian tĩnh lặng, tạo thành bức tranh nông thôn bình dị, yên ả đáng sống. Đồng thời trúc cũng tạo nguồn cảm hứng mới mẻ cho thi ca, nhạc họa không thể không nhớ mãi. Không thể không khắc sâu trong ký ức đằm đã của người dân ngoại thành Sài Gòn một thời thủ công mỹ nghệ lên ngôi, một thời mây - tre - nứa - trúc vinh danh nhãn hiệu hàng Việt. Một thời hoàng kim xa lơ xa lắc khác với hiện tại nghề làm trúc mai mọt dần bởi hàng hóa sản xuất từ vật liệu nhựa, nhôm, inox, sắt vừa đẹp vừa bền ngày một chiếm lĩnh thị trường tiêu dùng. Làng nghề thủ công làm từ cây trúc, cây tre trở nên vắng vẻ đìu hiu. Lác đác còn vài hộ đan lát cầm chừng dưới dạng hàng thô, bán thành phẩm sau đó giao cho các đầu mối lớn, có cơ sở sản xuất quy mô hơn tiếp tục hoàn chỉnh thành phẩm để xuất bán. Chiều sẫm quạch ông Hinh bồi hồi nhớ lại ngày xưa. Bỗng cậu Chuyên chạy xe ngang qua nhà ông rồi dừng lại kêu.

- Bác Hinh nhận tiền đền bù chưa?

- Chưa cháu ơi vào nhà chơi chút đã.

- Để cháu chạy luôn qua bà Giậu mua lít rượu về bác cháu mình lai rai.

Cha mẹ Chuyên bỏ nhau từ hồi cậu ấy mới bước đi lẩm chẩm, bà ngoại đem về nuôi đến bây giờ. Tính tuổi mụ năm nay cũng 29 rồi nhưng chưa có mảnh tình vắt vai. Phải chi Chuyên mạnh dạn ngỏ lời với con Quyên nhà ông, biết đâu ông sẽ vui lòng tác hợp, có khi gạo đã thành cơm. Song Chuyên một mực lắc đầu, ông hỏi lý do. Cậu ấy bảo.

- Cháu coi Quyên như em gái coi bác như cha làm sao cháu lấy em Quyên làm vợ được hả bác.

Hóa ra tình làng nghĩa xóm keo sơn gắn bó có ý nghĩa sâu sắc hơn tình yêu nam nữ. Trở thành biểu tượng hạnh phúc đẹp đẻ cho mọi người noi gương mà không cần hướng đến các loại tình cảm khác chăng? Ông cả nghĩ. Chuyên mua rượu về, hai bác cháu kê cái bàn, mấy cái ghế ra giữa sân ngồi nhậu. Ông tò mò.

- Cháu nhận được bao nhiêu tiền?

- Chưa đến 2 tỷ bác ạ!

- Sao ít vậy?

- Do cao tốc bắn qua vườn nhà cháu có mấy trăm mét mà chừng đó cũng mừng rồi. Còn bác?

- Hôm bữa áp giá tài sản hiện hữu trên đất có mấy cây mít, xoài, bơ, măng cụt. Còn trúc mọc chung quanh khuôn viên kích cở khác nhau bụi lớn, bụi nhỏ. Rồi cây cao cây thấp, bụi nhiều cây, bụi ít cây chưa thống kê được.

- Trúc bây giờ dùng để đan liếp phơi bánh tráng. Bên xóm cháu còn mấy hộ giữ nghề, ngày đan vài tấm kiếm vài trăm tiền chợ, đâu có xuất khẩu rầm rộ như trước đây. Nếu áp giá chắc cũng không bao nhiêu, chủ yếu tiền đền bù đất.

Hai bác cháu vừa uống rượu vừa nói chuyện tái thiết làng xóm, chuyện di cư, chuyện phát triển làng nghề sau khi mở đường mãi đến chạng vạng. Trước khi về Chuyên dặn đi dặn lại ông Hinh.

- Bác hạn chế dùng điện thoại đặc biệt vào ban đêm. Không nên để đầu giường sóng điện từ giết chết tinh trùng bác đó.

- Bác làm gì còn tinh trùng mà chết với chả sống cháu cứ dặn điêu bác hoài.

- Ai mà biết chứ. À quên hồi chiều bà Giậu gởi lời thăm bác. Bà còn nhắc cháu đừng cho bác uống nhiều lỡ nửa đêm nửa hôm có chuyện gì ai lo.

- Sao bây giờ cháu mới nói.

- Nói trước sợ bác không dám uống thì cháu uống với ai.

- Cháu gài độ bác hả? Không sao chừng đó rượu nhằm nhò gì!

Hai bác cháu huyên thuyên một chặp rồi họ chia tay. Đêm chùng xuống tựa chiếc võng dù đung đưa trước hiên nhà ông Hinh. Trong bối cảnh rượu cứ ngấm dần vào từng khoan miệng rồi lượn lờ đến các bộ phận khác trong cơ thể chuẩn bị bước sang tuổi 72 của ông Hinh. Không say cũng chếnh choáng chông chênh.

 

3.

Cuối cùng đường vành đai cũng thi công đến khu vực nhà ông Hinh. Ông sẵn sàng hiến tặng 500 mét vuông đất cho dự án không lấy một đồng tiền đền bù nào, ông chỉ vui vẻ nhận về cái bằng khen đẹp lung linh treo giữa phòng khách ai thấy cũng trầm trồ ca ngợi. Ngày chủ đầu tư bàn giao công trình cho chính quyền địa phương tiếp quản, khai thác cũng là ngày ông Hinh hoàn thiện cơ ngơi nhà ông. Nhờ mở đường nên giá đất lên vùn vụt, ông chớp thời cơ bán một số nền, lấy tiền cải tạo vườn, cải tạo nhà. Diện tích còn lại ông xây phòng trọ, mở tửu quán lấy tên con gái Quỳnh Quyên làm biển hiệu. Quả đúng trời cao có mắt quán nhậu của ông ngày càng đông khách. Ngoài bà con anh em, bạn bè quen biết đến ủng hộ, còn có lượng khách vãng lai chạy xe qua cũng tạc vào làm vài lon bia, đĩa mồi để lấy sức tiếp tục cuộc hành trình cơm áo. Gần như cao tốc vành đai này xuyên tâm địa bàn dân cư hiện hữu nên ai cũng hưởng một suất đền bù, một phần quà tặng của cuộc sống, không nhiều thì ít, không sớm thì muộn đều mở toang cánh cửa làm ăn cho mọi người. Còn việc đổi đời hoặc thoát nghèo được hay không tùy thuộc vào mỗi cá nhân, gia đình, phương thức sản xuất - kinh doanh của họ. Một người khách khề khà chia sẻ.

- Ở đời không phải ai có tiền cũng trở thành nhà giàu, ai có của cũng trở thành đại gia.

Nghe xong ông Hinh liên hệ thực tế. Bà Giậu nhận tiền đền bù hơn 1 tỷ, chưa kịp sờ mó đồng tiền dày hay mỏng ra sao thì 2 cô con gái làm ăn trên thành phố tức tốc chạy về cạy cục gần hết, bất chấp mẹ mình chưa ổn định nơi ở mới. Cũng may ông Hinh vừa sửa lại nhà, vừa mở quán nhậu nên cần người phục vụ, bà Giậu xin làm đầu bếp, có chỗ ăn chỗ ở, có thu nhập hằng tháng. Hay cậu Chuyên cảnh ngộ cũng khá bi đát. Số là Chuyên có cô em họ làm dâu về miền Tây, chẳng may gặp người chồng siêng ăn nhát làm, mới có một mặt con đã sớm lâm vào cảnh nợ nần túng quẫn dẫn đến bạo lực gia đình. Đạo lý máu chảy ruột mềm khiến Chuyên động lòng trắc ẩn, nhắn em họ về san sẻ. Tự nhiên tiền vào túi mình giữ chưa được mấy hôm bỗng dưng vơi đi, khiến Chuyên vô cùng hoang mang chưa biết tính toán kiểu gì sinh lợi đây?

- Hay cháu đến tửu quán Quỳnh Quyên làm bảo vệ kiêm giữ xe cho khách.

Đang lo lắng lại gặp bác Hinh kêu đi làm Chuyên mừng quá nhận lời luôn. Nhìn chung toàn bộ cảnh quang môi trường cao tốc chạy qua vành đai đều khởi sắc. Hai bên đường nhà cửa chỉnh trang bắt mắt, quán xá đua nhau mọc lên, xe tải chạy vù vù. Đêm xuống ánh sáng biển hiệu quảng cáo nhấp nháy, ánh mắt thực khách rạng rỡ hòa lẫn trong tiếng nhạc du dương trầm bỗng. Công cuộc mở đường đã khoác lên vùng ngoại ô chiếc áo đô thị mới, choàng lên vai người dân niềm tin đồng hành cùng doanh nghiệp chung tay phát triển thành phố. Ông Hinh cảm nhận.

- Quà tặng cuộc sống là đây chứ đâu!

Hổm rày báo chí phản ảnh sự thay đổi đáng mừng sau khi tuyến cao tốc vành đai thông quan, ông Hinh loáng thoáng đọc trên nền tảng Báo Mới mà không kịp cập nhật thông tin hiến đất. Đang loay hoay kê bàn ghế chuẩn bị bán ca chiều. Cô phóng viên xinh đẹp liếng thoắng bất ngờ xin gặp ông chủ để phỏng vấn. Ông ngạc nhiên.

- Sao cô biết tui hiến đất?

- Dạ cháu thấy các báo kia đăng bài về bác nay mới đến lượt báo này của cháu mong bác nhiệt tình giúp đỡ.

Cô vừa nói vừa đưa cái thẻ nhà báo cho ông Hinh coi. Ông nheo mắt.

- Họ săn tin ở đâu chứ không phải gặp tui.

- Thời đại 4.0 mà bác. Bác thấy rừng bây giờ có tín chỉ carbon giúp nhà nước quản lý giám sát. Biển có thẻ vàng theo dõi ngư dân đánh bắt cá. Trời có vùng nhận dạng phòng không AZDI định vị máy bay. Không gian mạng có luật ANM xử lý vi phạm. Mặt đất có camera ghi hình tội phạm chạy đâu cho thoát. Không có chuyện gì giấu được thiên hạ chỉ cần một cái nhấp chuột họ sẽ biết tất cả.

- Tui già rồi đâu có biết nhiều chuyện như cô. Chỉ biết vừa rồi có nhiều người hiến nhiều đất lắm. Cô chịu khó hỏi họ chứ tui hiến có mấy mét vuông đáng bao nhiêu đâu.

- Hiến ít hay nhiều không quan trọng bằng bác là người đầu tiên hiến đất. Bác tích cực ủng hộ chủ trương mở đường của nhà nước. Đồng thời còn động viên khích lệ tinh thần bà con tham gia hiến đất, khẩn trương di dời nhà cửa, tháo gỡ hành lang cơi nới lấn chiếm trước đây sớm giao mặt bằng cho nhà đầu tư. Công trạng của bác lớn lắm đó.   

- Cô biết vậy cứ viết vậy hỏi chi tui mất công. Hơn nữa tui đâu có nói hay như cô.

- Dạ bác quá khiêm tốn. Mà thôi bác cho cháu hỏi thêm về cuộc sống cũng như công việc làm ăn sau khi mở đường của bác như thế nào?

- Tui không nhận tiền đền bù nhưng bù lại nhờ mở đường đất lên giá mấy trăm phần trăm, tui tranh thủ bán mấy miếng lấy tiền sửa nhà, làm vườn, mở quán cà phê, quán nhậu, xây phòng trọ cho thuê. Nói chung cũng kiếm cơm qua ngày sướng hơn hồi chưa mở đường, suốt ngày đan liếp trúc đứt tay mà thu nhập đâu có bao nhiêu.

- Bác muốn phản ảnh hay nhắn nhủ điều gì với chính quyền?

- Tui xin cảm ơn Đảng và Nhà nước đã mở đường để bà con nơi đây có điều kiện làm lại nhà mới, hướng ra mặt tiền, phát huy mặt bằng kinh doanh. Bên cạnh nhà cửa khang trang, đường thông hè thoáng đi lại cũng dễ dàng thuận tiện. Chiều xuống ngồi bắt ghế nhìn ra đường, thấy xe cộ chạy tới chạy lui lòng mình cũng khoan khoái dễ chịu.

- Dạ cháu cảm ơn bác. Kính chúc bác dồi dào sức khỏe, làm ăn tiến triển, con cháu đề huề.

Ông Hinh mời cô phóng viên ở lại ăn món bún bò Huế do bà Giậu chế biến nhưng cô ấy từ chối, chỉ xin ông một chai nước lọc tinh khiết bỏ vào túi xách rồi phấn khởi đánh xe chạy về tòa soạn. Cơn gió cuối mùa cuốn theo cô dịu dàng thỏa mái. Bỏ lại tửu quán Quỳnh Quyên nửa ly trà đào ngon, giòn, giải nhiệt. Bỏ lại dấu son môi nhợt nhạt sau một ngày tác nghiệp nắng nóng.

 

4.

Cái tin ông Hinh cảm nắng xây xẩm mặt mày ngã sấp xuống ven đường sém chết loan nhanh hơn điện thông qua group zalo. Cũng may ông được bà Giậu có tay phục dược lo thuốc thang chăm sóc, chỉ vài ngày ông đã khỏi hẳn mà không cần nhập viện, bỏ buôn bỏ bán. Mọi người đến thăm idol hiến đất đông nghịt, đến mức cậu Chuyên phải phát tike thứ tự để khỏi mách lòng kẻ đến trước người đến sau.

- Bác Hinh chuyến này lãi đậm đâu nhất thiết phải nhận tiền đền bù mới giàu. Ổng bây giờ có phòng trọ, quán nhậu. Có khách quen, có fan hâm mộ. Đặc biệt có người nâng khăn sửa túi.

- Bậy nà vợ ổng trên thành phố sắp về.

Khách đến quán không những thăm đau ông bạn già nhơn nghĩa mà còn lấy cớ bù khú nhậu nhẹt, hả hê chém gió. Bất ngờ chiếc ta-xi điện màu xanh, hiệu GreenGar đỗ chệch trước tửu quán Quỳnh Quyên. Bà Hinh vội vàng bước xuống xe rồi chạy thẳng vào nhà trong bất chấp thực khách trố mắt ngạc nhiên về cách ăn mặc, trang điểm của bà khá trẻ trung, sành điệu. Bấy giờ bà Giậu đang nằm bên cạnh ông Hinh lọ mọ bấm điện thoại xem bài viết về người nông dân tiên phong hiến đất mở đường. Một chân bà gác ngang qua người ông trong trạng thái động đậy liên tục. Trước hình ảnh không thể nhắm mắt làm ngơ, càng không thể mở lòng từ bi, bà Hinh chỉ còn cách chạy ù ra ngoài đường, vẫy xe. Ông Hinh hoảng hốt hất bà Giậu văng xuống giường rồi hối hả chạy theo vợ. Bỏ mặc chiếc điện thoại Samsung đang tải dang dở clip Kẻ ngoại tình bất đắc dĩ.  

- Bà hiểu nhầm rồi tôi làm gì còn tinh trùng mà gái với gú.

- Có thiệt không?

- Thiệt chớ sao không. Bà đi mấy năm nay nên không biết đó thôi.

- Còn mụ Giậu tại sao lại ở nhà mình còn nằm gác chân lên bụng ông?

- Chuyện này dài lắm bà về nhà tui kể cho nghe.

Cậu Chuyên chạy theo hỗ trợ cho ông Hinh cũng vừa tới nơi. Nghe bác gái nói vậy Chuyên xuýt xoa.

- Con dặn bác trai đừng để điện thoại trên đầu giường …

- Ổng có thèm nghe alo của bác đâu. Để trên giường hay dưới đất cũng vậy.

Chuyên chưa nói hết câu bà Hinh đã vội trách cứ chồng. Thế là thuẫn nội tại tạm thời được giải quyết, nếu phát sinh thì tính sau. Ông Hinh nháy mắt ra hiệu cho Chuyên im lặng. Ba người khẩn trương quay lại tửu quán bấy giờ đang ngộp khách. Mụ Giậu lo nấu nướng toát mồ hôi dưới bếp nên không biết sự cố gác chân lên bụng ông Hinh lúc nãy đã được hóa giải an toàn.

- Chồng bà bà bỏ liên can gì đến mình.

Càng về đêm lượng khách đến quán càng đông, càng ồn ào nên không ai nghe bà Giậu kết luận. Chỉ có mùa xuân trung thực thẩm thấu mọi âm thanh dồn dập phát ra từ chiếc loa bluetooth công suất 100W cực đã. Chỉ có mùa xuân mới đủ khả năng cảm thụ tiếng chuông gió leng keng, lúc lạ lẫm lúc thân quen bay bổng giữa những ngày tháng chạp bộn bề công việc, chuẩn bị đón một cái Tết Giáp Thìn mới toanh trên con đường vành đai mới toanh. Băng qua 5 địa phương trong đó có thành phố Hồ Chí Minh sôi động.

 

Sài Gòn, 01. 2024

Bình Địa Mộc 




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét