Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2018

Em chưa kịp lựa chọn


Còn năm ngàn ăn gói xôi
mười lăm ngàn tô hủ tiếu
vẫn sống qua ngày
không vương giả không đê hèn
với chừng đó tiền
không hơn không kém
bởi sự bình yên
bởi niềm kiêu hãnh
Để nói chuyện với anh
về một thành phố chợt mưa chợt nắng
về những con đường kẹt xe triền miên
về tiếng rao đêm ngọt lịm
Bánh mì Sài gòn hai nghìn một ổ
như vỗ vào sông niềm sóng tự hào

Nhưng nếu biên độ chiến tranh thương mại mở rộng
từ Trung Quốc sang Việt Nam
ngọn lửa ngún theo sợi dây cháy chậm
kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa
thì trái bom bảo thủ nổ tung
khắp nơi hoang tàn
hàng quán vắng vẻ
gác trọ xác xơ
phố xá thênh thang
sân ga lặng lẽ
em biết tìm anh nơi đâu?

Có thể anh sẽ theo đoàn người nhập cư
về quê làm ruộng
có thể anh sẽ tràn sang biên giới nước bạn
tìm kế sinh nhai
có thể anh sẽ chết đói
chết khát
chết thèm
chết tiếc

Em chưa kịp lựa chọn
bánh mì hay hủ tiếu?
thì bát phở Nguyễn Tuân biến mất
trường học khóa cửa
chợ chiều vắng khách
siêu thị lưa thưa
ngân hàng đóng băng tài khoản
tất cả trở thành bức tranh xám xịt

Tất cả bắt đầu từ cây tăm xỉa răng nhập khẩu
từ chiếc xăm xe trợ giá
lít xăng
cân thép
gram điện
nằm ngoài danh mục cạnh tranh
nằm ngoài giá trị thực cấu thành sản phẩm

Em chưa kịp sửa soạn
quẹt chút son môi màu hồng phấn anh thích
chưa kịp đến nơi
chưa kịp liếc mắt
thì phố đi bộ Nguyễn Huệ
đã cuối tuần lạnh ngắt
không có tiếng động
không một tiếng súng
người bạn Mỹ cầm tay em thất vọng
I, m sorry!

Sài Gòn, 10.2018
Bình Địa Mộc 



1 nhận xét: