Tản văn
Có một câu chuyện dài về Covid-19!
Người phụ nữ trước khi làm mẹ phải làm vợ; trước khi làm vợ phải làm người yêu; trước khi làm người yêu phải làm cô gái xinh đẹp, dịu dàng, nết na với quỹ thời gian tính bằng đời người. Đó là câu chuyện dài! Nhưng với đại dịch Covid – 19 thì câu chuyện ngắn hơn. Chỉ cần sơ ý hắt hơi một cái hay một cái bắt tay; một cái ôm của người mang mầm bệnh có thể lây lan cho hằng trăm người khác trong tích tắc vài giây, với phạm vi bán kính 1m². Khoảnh khắc lây lan nhanh chóng đó diễn ra trong không gian một toa tàu; một hàng ghế máy bay hay xe khách; một bữa tiệc… Có thể đặt dấu chấm hết cho một niềm hy vọng lớn lao, được gieo hạt từ cánh đồng lao động cần cù của mấy ngàn người ở một thị trấn; mấy triệu người ở một tỉnh lỵ; mấy tỷ người ở một quần thể kiến trúc nhân sinh tồn tại vài ngàn năm sẽ bị hủy diệt trong chốc lát. Đó là câu chuyện đau lòng!